'Chim công múa' Linh Nga - Người đi nhặt bình yên

Linh Nga đi nhặt bình yên hay đã biết tìm bình yên từ những “hỗn mang” đời mình?



Uống trà thì không vội được. Phụ nữ uống trà càng không thể vội. Vóc dáng yêu kiều, điệu bộ nhẹ nhàng cứ thế mà biểu lộ. Chỉ khi tâm hồn thật bình lắng, người ta mới đủ tĩnh mà thưởng trà.

Ai đó đã viết rằng, phụ nữ 30 như trà đương tuần, thôi cái men say ngất của thứ rượu ủ lâu năm mà đằm thắm, mà dịu ngọt và tĩnh lặng. Nó không làm người ta say ngay được nhưng nó sẽ khiến người ta nhớ và kiếm tìm như đã trót yêu một mùi hương. Linh Nga, năm nay vừa ngoài 30 một chút.

Cô bảo rằng, cô ít bạn. Và hiếm thói quen hẹn người lạ café. Càng không ngạc nhiên khi một người nổi tiếng và kín tiếng như cô bảo, lâu lắm rồi, mới trả lời phỏng vấn trực tiếp.

Nga không ngần ngại bày tỏ, thoáng đầu cô ngại sau buổi chụp hình vì trông lạ quá. Mà cô thì vẫn nhớ đinh ninh cái lần hình cô tràn ngập trên các trang bìa tạp chí, bố cô chạy ngoài đường về, thấy con gái đặt báo lên bàn thì sững sờ: “Trời ơi, ban nãy bố nhìn hình treo mà không nghĩ đấy là con!”.

MUỐN BÌNH THƯỜNG NHẤT, TĨNH LẶNG NHẤT CÓ THỂ

- Chị có vất vả để cân bằng giữa một bên là những show diễn, các thương hiệu cao cấp, một bên là các show và thương hiệu bình dân?

Đời con người như chuyến tàu hỏa, tới trạm thì dừng lại. Có những trạm vui vẻ, hạnh phúc, có những trạm khó khăn nhưng tàu vẫn phải tiếp tục lên đường. Từ những show riêng đến những ngày mưa tầm tã chỉ biết ngồi chơi; từ thương hiệu cao cấp đến bình dân, tôi biết ơn và trân trọng tất cả. Tôi tin vào Tổ nghiệp. Khi mình được Tổ đãi thì không nên từ chối.

Đi giữa hai thái cực ấy, cũng có lúc tôi thấy xót xa cho chính mình và đồng nghiệp. Nhưng cảm giác đó chỉ thoáng qua. Mình phải biết lấy cái nhỏ nuôi cái lớn. Tôi tiến bộ hơn nhiều nhờ những show bình dân. Nghề múa, cũng giống như mài ngọc, phải mài thường xuyên mới sáng và mài rất lâu, từ thời ấu thơ đến lúc ra làm nghề.

Khát vọng và mục đích theo đuổi của tôi là những người yêu múa, quan tâm đến múa nhìn nhận mình, thấy sự cố gắng và đi lên từng ngày của mình. Còn với showbiz nói chung, tôi chỉ là một nhánh rất nhỏ, tôi không kỳ vọng họ hiểu mình nhiều quá.

- Sự đào thải trong nghệ thuật luôn khắc nghiệt. Nghĩ đến 4 năm nữa, chị thấy gì?

Buông hết công việc ra, rồi sẽ làm gì? Tôi chưa dám nghĩ nhiều đến điều đó. Bạn biết không, có những người sinh ra, như cái duyên họ đã thuộc về ngành đó rồi. Cho nên, bận rộn luôn khiến tôi thấy vui. Lâu không diễn, tôi nhớ ánh đèn sân khấu lắm. Biết đâu, đến lúc đó tôi đổi nghề? Biết đâu 4 năm nữa lại có cuộc gặp như này thì sao? Thôi cứ cố gắng, có thể lên 8 năm.

Nghệ thuật không tuổi tác mà. Có thể nghệ sĩ không múa trên sân khấu nhưng họ sẽ làm gì đó liên quan, hậu trường, dạy học sinh hoặc múa cái gì đó nhẹ nhàng hơn, phù hợp với tuổi tác. Nghệ sĩ thông minh là người biết ẩn vào đúng lúc và luôn định hướng được con đường họ đi.


Set trang phục: Christian Dior – Kính mát & phụ kiện: Christian Dior – Túi xách: Christian Dior

- Thời gian trôi qua kẽ tay nhưng sự tàn phai của nó rất dữ dội…

Ban đầu tôi sợ nhưng riết rồi quen. Cảm nhận rõ nhất là hồi trước mình thích rất nhiều thứ, bây giờ chả thích gì hết, ngoài sự tĩnh lặng. Ngày nào cũng trên sàn tập, tiếng nhạc rất to, vội vã thay quần áo, chạy show, cuộc sống của tôi luôn có sự hối hả nhất định.

Tôi chỉ muốn bình thường nhất, im lặng nhất có thể, thoát khỏi vòng xoay đó để có những niềm vui khác ở ngoài. Đó là chơi với con, làm việc này, việc kia cùng con.

Nhiều buổi tối thèm được nghỉ mà không được. Tôi toàn phải tranh thủ lúc kẹt xe để facetime trò chuyện với con, về đến nhà con đã lăn ra ngủ. Mấy lúc vậy, tâm trạng tự nhiên chùng xuống. Rồi tự nhủ, cố đi, 4 năm nữa thôi, sẽ cho phép mình thả trôi một chút.

-  Sao chị không bớt việc mỗi ngày một tí để kéo dài tuổi nghề?

Tôi bị bệnh tham việc. Bệnh nặng chứ không ở dạng vừa nữa. Mỗi lần diễn xong, nghe tiếng vỗ tay của khán giả, thăng hoa lắm, quên hết mệt nhọc. Nghệ sĩ, bước ra sân khấu có cần gì lớn lao đâu ngoài sự đón nhận của khán giả. Và hơn nhau chính là việc tạo ra được bao nhiêu chất xám để lại cho đời. Nghề của tôi đặc thù, đâu thể thu âm hay ra sản phẩm. Cho nên, tôi cứ thế mà cố.

Có một điều phải thật tình chia sẻ, tôi năm nay 31 tuổi rồi, thực ra là 32 nhưng cứ cố che đi một tí! (cười) Cố lắm thì được thêm 4 năm nữa, không biết mình còn tiếp tục múa được không. Ngày trước, mỗi tối, tôi có thể múa được 10-12 bài, giờ gắng lắm chỉ 7-8 bài. Tuổi trẻ dường như ngắn lại.

Tôi không chạy đua theo event, quảng cáo, cái tôi chạy đua là thời gian, là tuổi trẻ. Người phụ nữ có 3 giai đoạn: trưởng thành – đẹp nhất là 18, lập gia đình và sau 30. Tôi đang ở mốc sau 30, chả phải tung hê già hay trẻ, nhưng rõ ràng nó thúc đẩy mình phải chạy nhanh hơn vì chả ai muốn đi xem ballet mà thấy cô diễn viên vừa già, vừa không khỏe trên sân khấu.

Khán giả bỏ tiền ra mua vé, họ phải được thưởng thức cái đẹp đáng giá. Hai năm qua, tôi cố níu tuổi trẻ bằng cách đi diễn rất nhiều.

- Chị có nói một ý rất hay, đời người như một chuyến tàu. Chuyến tàu của chị đang dừng chân ở trạm nào?

Cách đây khoảng 2 tháng, tôi rơi vào trạng thái trầm cảm. Áp lực công việc, con cái và nhiều thứ linh tinh cứ thế kéo đến, tôi không sáng tác được gì hết. Mỗi lần chải tóc là thấy tóc rụng, mình nhìn còn sợ hãi. Trạm dừng của tôi hiện tại, nói không hạnh phúc thì không phải. Nhưng có nhiều cảm xúc hỗn loạn, vừa vui, vừa băn khoăn.

Tuy nhiên, tôi xin được giữ lại tất cả cho mình bởi những băn khoăn đó làm mình trưởng thành hơn. Biết cách nắm bắt hạnh phúc của mình mới có thể bảo vệ mình khỏi những tổn thương không đáng có và có thể tự mình đứng dậy sau mỗi vấp ngã.

Nghệ thuật, con gái và hạnh phúc hiện tại làm tôi chín chắn, nghị lực, được sống những ngày thực nhất. Trạm tàu này mang tên Bình Yên. Chỉ mong trạm tiếp theo sẽ vẫn là trạm bình yên và tự do.


Áo bodice: Christian Dior – Chân váy xòe: Christian Dior – Khuyên tai & vòng tay: Christian Dior

CÓ NHỮNG IM LẶNG LÀM MÌNH ĐAU

- Phải chăng mẹ đã truyền cho chị sự mạnh mẽ đó?

Không chỉ là mẹ mà còn là sự nghiêm khắc của nghề đã rèn giũa tôi. Để đi xa quá thì biết kéo mình lại. Tôi cũng từng trải qua cuộc sống rất sung sướng nhưng hạnh phúc đó chỉ trong một khoảng nhất định, nó khiến mình bị ngộ nhận.

Những nút thắt cứ thế bám vào chân và mình phải tìm cách gỡ ra từ từ. Cuối cùng, thật nhất, thoải mái nhất là được sống tự do. Thành công nhất của tôi trong năm nay là Luna vào được một ngôi trường thật tốt.

Tháng 8 này, con vào học sẽ không được đi chơi nhiều nữa nên giờ đi đâu tôi cũng mang con theo. Mỗi lần lên sân khấu, nhìn con ngồi trong góc, tôi lại thấy hình ảnh của mình ngày xưa, cũng từ cái góc đó mà chui ra.

Ngày tôi còn trẻ, tôi và mẹ hay khắc khẩu, bây giờ tôi nói với con y như ngày xưa mẹ nói với mình. Có rất nhiều thứ mà theo thời gian và trải nghiệm, mình mới nhận ra.

- Hạnh phúc ấy được bao lâu thì mình biết là ngộ nhận? Hẳn là để tự do, chị cũng đã phải đấu tranh rất nhiều?

Nó là một quãng, rất dài. Có lúc mình lên tận đỉnh, có lúc khiến mình hẫng hụt. Và cái giá phải trả cho tự do là cô đơn. Tôi không có quá nhiều bạn, mặt khác, có những trăn trở không chia sẻ được với ai. Gia đình thì bảo bọc mình nhiều quá, sợ mình tổn thương và vì tổn thương đó mà bỏ nghề.

Với một gia đình nhà nòi, đó là điều vô cùng khủng khiếp. Tất nhiên, tôi không dừng lại nhưng có những lúc, tôi muốn thoát khỏi đó, đi tìm sự bình yên. Nhiều lúc, tôi không biết mình nên bắt đầu từ đâu.

Thời gian cứ thế trôi đi. Nó không chỉ tàn phai mà còn bôi xóa hữu hiệu. Nơi nào khiến mình nhẹ nhõm, được chở che thì tự nhiên mình sẽ gần nó. Trên sân khấu, tôi hạnh phúc nên tôi sẽ chọn cho mình chỗ đứng ở đó.

Ở bên con, thấy con hạnh phúc, tôi sẽ cố gắng nhiều hơn nữa. Con gái là món quà, là tác phẩm nghệ thuật khó nhất của tôi. Mỗi ngày đưa đón con, chăm con, rồi vèo cái, con đã lớn. Đôi lúc, con nói những câu khiến mình ngỡ ngàng. Tôi mong và luôn xem con là bạn của mình.

Khi bạn có nhiều băn khoăn trong cuộc sống, có một đứa trẻ bên cạnh, mọi thứ sẽ nhẹ nhàng hơn, căn nhà sẽ vui vẻ hơn.

- Đứa con là gia tài của người mẹ. Sẽ thế nào nếu người đã từng yêu thương, gắn bó với chị một đoạn đường tìm cách chia rẽ hai mẹ con?

Dùng từ “chia rẽ” có lẽ hơi nặng lời nhưng quả tình có những giai đoạn chúng tôi xa nhau và không hiểu nhau. Chia cắt ư? Tôi nghĩ những gì thuộc về máu mủ thì mãi mãi là của mình. Có thể, khoảng cách cộng thêm việc người này nói thế này, người khác nói thế kia làm chúng ta mông lung, tự hình dung ra sự thật khác. Tuy nhiên, có những điều không thể thay đổi được.

Dẫu gì đi chăng nữa thì chúng ta vẫn là bố, là mẹ. Tôi rất thích câu nói: “Đức hạnh và uy tín của người cha là di sản quý giá nhất của con gái. Tấm lòng của người cha là tuyệt tác của tạo hóa”. Dù gì tôi cũng là phận đàn bà nuôi con. Hình ảnh đàn ông thường gắn liền với việc kiếm tiền, che chở, còn phụ nữ thì bếp núc, con cái. Tôi không tranh giành điều gì với ai hết.

Tôi đang làm rất tốt thiên chức và bổn phận của một người mẹ thì hãy để tôi làm. Tôi sẽ không bao giờ thả tay con ra cho đến khi con hai mươi tuổi. Người làm bố mẹ, đau nhất là khi con mình không theo mình. Những câu chuyện tôi đang trải qua, Luna hiểu được hết.

Tôi nhớ hôm đó trời mưa tầm tã, nước ngập tới đầu gối, tôi bỏ xe đi bộ về. Con đang chơi ở nhà, thấy tôi về thì mếu máo. Tôi hoảng, không biết con bị làm sao. Hai ba ngày sau, con mới thỏ thẻ, thương mẹ đi mua bỉm sữa cho con mà ướt hết. Với tôi, chừng đó là đủ rồi! Còn lại ai muốn nói gì kệ họ.

Cuộc đời có hai điều tôi nghĩ rất ác. Một là bất hiếu với bố mẹ. Hai là chia cắt tình mẹ con, cha con. Hai điều ấy tôi không bao giờ dám nghĩ đến. Mình làm gì sai, có thể con trẻ không nói đâu nhưng con nhìn và cảm nhận được chứ.

Có lúc, trước mọi người, tôi như một tấm bia để người ta phi tên vào. Đau không? Đau chứ! Nhưng chính vì người ta bắn thêm hai phát nữa làm tôi tỉnh luôn. Tôi tự nhắc mình phải luôn xù lông lên như một con nhím để bảo vệ hạnh phúc của mình, bảo vệ con mình.


Set trang phục: Christian Dior – Kính mát & phụ kiện: Christian Dior – Túi xách: Christian Dior

- Đã lúc nào chị ước nếu mình đừng là người nổi tiếng, có một cuộc hôn nhân bình thường thì cuộc sống đã nhẹ nhõm hơn?

Giá mà có con Doraemon móc ra muốn gì được nấy thì hay nhỉ? Còn mặc định đã là như thế thì phải chấp nhận. Mình muốn thay đổi thì phải nhìn khác đi và sửa. Tôi không thích cái câu “hồng nhan bạc phận” bởi trời không cho ai tất cả.

Cô đơn là bạn của tôi. Có những lúc im lặng lên đến tột đỉnh, có những im lặng làm mình đau nhưng tôi không muốn than vãn. Nhìn lại, tôi vẫn thấy mình được rất nhiều, được làm con của bố mẹ, có được tác phẩm lớn nhất là Luna. Bàn tay còn có ngón ngắn, ngón dài. Không ít phụ nữ nếm trải nhiều chuyện còn ghê gớm hơn. Có được hôm nay, tôi không dám than phiền nữa.

Múa là nghệ thuật không lời. Yêu ghét đều qua ngôn ngữ hình thể. Tất cả mọi việc trong cuộc sống bây giờ, tôi đều thả trôi. Ai yêu mình họ sẽ hiểu, mình không đi giải thích, chứng minh. Vì nó không đem lại lợi ích gì.

Chỉ có hai người tôi cần chứng minh. Thứ nhất là con gái. Tôi đang cố để con hiểu mẹ sẽ là một người mẹ tốt dù bây giờ đang học hỏi cách làm mẹ. Người mẹ tốt không nhất thiết ngày nào cũng ở bên con nhưng biết lúc nào con cần, phải hạnh phúc và tự chủ. Sự khỏe mạnh, lanh lợi và vững vàng của con là câu trả lời thuyết phục nhất.

Thứ hai là nghề nghiệp. Và cách chứng minh duy nhất là liên tục làm mới mình. Tôi biết ơn những trận sóng đã xô vào mình để mình nhìn lại mọi thứ và đi những bước vững vàng hơn.
 

Theo Style


Linh Nga chim công làng múa Linh Nga

Tin tức mới nhất