Bến đậu của người đàn ông không thích đàn bà

Cuộc sống của tôi dần trở nên bế tắc, bởi tôi không còn trẻ để mà qua quýt cho xong nữa. Nhưng nơi đâu là bến đậu của tôi, một người đàn ông không thích đàn bà?

Xin chào mọi người. Trước giờ tôi là một độc giả im lặng, nhưng hôm nay muốn lên tâm sự một chút - những bí mật mà tôi không thể thổ lộ với ai.

Tôi năm nay 29 tuổi, cũng đến tuổi lập gia đình, nhưng chưa một lần đưa bạn gái về nhà. Bạn bè của ba mẹ thấy tôi đã nhiều tuổi mà vẫn độc thân, cũng ra sức mai mối. Gần đây ba mẹ tôi bắt đầu sốt ruột, luôn miệng giục tôi đưa bạn gái về nhà, rồi giới thiệu những cô gái có điều kiện phù hợp cho tôi. Dù không muốn nhưng không muốn làm mẹ lo lắng phiền lòng, thỉnh thoảng tôi cũng có một vài cuộc gặp, nhưng chẳng đi đến đâu.

Điều kiện của tôi không tệ, ngoại hình không phải khó nhìn, sống có nguyên tắc. Hoàn cảnh đơn giản, gia đình tôi rất thương yêu nhau, ba mẹ tôi đều là người chung thủy, chưa để xảy ra điều tiếng gì không hay.

Ba tôi là bác sỹ, mẹ tôi là dược sỹ, tuy gia đình không quá giàu sang nhưng nề nếp. Hai anh em tôi lớn lên dưới sự giáo dục và quan tâm của ba mẹ. Tôi theo nghiệp ba, tính cách cũng giống ba, không nóng nảy mà hướng nội, ít nói.

18 tuổi, tôi sợ hãi tột độ khi phát hiện ra tôi thích một cậu bạn ở lớp tiếng Anh

Chắc đến đây mọi người cũng thấy khó hiểu đúng không? Như vậy mà không có người yêu cũng chẳng vội kết hôn thì đúng là có vấn đề. Quả thật tôi có vấn đề. Tôi là một người đàn ông không thích phụ nữ. Nói cách khác, tôi là người đồng tính.

Nhiều lúc cũng thấy quá trớ trêu, tự hỏi trời tại sao lại như thế? Cho tôi một cơ thể bình thường, một gia đình bình thường, nhưng lại có một xu hướng tình dục không bình thường. Khi học Trung học Phổ thông, mấy thằng bạn hào hứng bàn tán về các bạn nữ, mắt hau háu tò mò về những biến đổi của phái đẹp, thì tôi không có hứng thú.

Khi ấy tôi cũng chưa rõ là mình có gì khác thường. Vì tính tôi trời sinh đã không thích tham gia vào chuyện vớ vẩn, tôi chỉ nghĩ mình nên tập trung vào học hành thì hơn. Cho đến ngày tôi vào đại học, tôi cảm thấy mình đặc biệt quan tâm một cậu bạn cùng ở trong câu lạc bộ tiếng Anh. Thấy tình cảm trong trái tim có những biến đổi kỳ lạ, bồn chồn nhớ nhung khi cậu ấy không đến sinh hoạt CLB, tôi mới biết đó là “thích” một người.

Phát hiện ra sự thật đó, tôi rất hoang mang, tự mặc niệm bao nhiêu lần cũng không đẩy được suy nghĩ ấy ra khỏi đầu. Tôi đã kinh hoàng, cảm thấy bản thân mình bệnh hoạn, bối rối, cũng chẳng biết nói với ai. Tôi sợ ba mẹ biết sẽ giận dữ, cũng không thể nói với em gái, tuy anh em tôi thân thiết với nhau, có gì nó cũng kể với tôi trước tiên, nhưng vì thế tôi càng sợ nó ghê tởm người anh mà nó vẫn luôn quấn quýt.

18 tuổi, tôi sợ hãi tột độ, nhưng chỉ có thể thầm khóc một mình. Phải, một thằng con trai luôn bình tĩnh như tôi đã có những lúc nửa đêm vùi mặt vào gối mà khóc lóc như con gái. Nhưng rồi cái tính bình tĩnh được rèn giũa bao nhiêu năm cũng vực tôi dậy. Tôi tiếp tục sinh hoạt, học tập bình thường.

Có chăng thay đổi là thỉnh thoảng sẽ nghiên cứu tài liệu, bài viết và rất nhiều thứ liên quan đến đồng tính. Dần dần, tôi cũng không bài xích nữa, mà càng ngày càng thêm khẳng định về xu hướng của bản thân. Những biến đổi kể ra thì rất dài, nhưng cũng chẳng biết nói thế nào.

10 năm qua, tôi đều tập trung vào sự nghiệp, nghiên cứu, để bản thân mình bận bịu. Cũng có những rung động nhất thời và từng yêu thầm một người đàn ông hơn tôi 3 tuổi, là đàn anh của tôi từng giúp đỡ tôi nhiều về mặt chuyên môn. Anh rất đàn ông và tài năng nữa, do đó mà hấp dẫn tôi.

Nhưng tất cả họ đều có một điểm chung là phải lập gia đình, lấy vợ, sinh con. Chỉ có tôi lang thang giữa cuộc đời này, chẳng biết bản thân mình là ai, đang sống thế nào nữa, đau khổ cũng không nói được. Người ta thất tình thì được quyền đau đớn, nhưng tôi cả quyền ghen tuông, đố kị cũng không có, chỉ cay đắng một mình.

Nhiều lúc tôi cũng nghĩ, hay là theo lời mẹ lấy một người con gái hiền lành, với nền tảng đạo đức cùng tính cách kiềm chế của tôi thì “tương kính như tân” sống với nhau hết đời cũng được. Tôi là một người đàn ông hoàn toàn bình thường về sinh lý, có khác chăng là xu hướng thích đàn ông mà thôi. Nhưng tôi có thể khống chế nó, rồi mang theo bí mật này xuống lòng đất.

Cuộc sống của tôi dần trở nên bế tắc, bởi tôi không còn trẻ để mà qua quýt cho xong
nữa. Nhưng nơi đâu là bến đậu của tôi, một người đàn ông không thích đàn bà?

Thế nhưng làm như vậy thì có công bằng với người con gái ấy không? Tôi chẳng thể cho cô ấy tình yêu, nhưng lại giữ cô ấy bên cạnh, để cô ấy sinh con cho tôi thì cũng thật nực cười. Có công bằng với tôi không, khi đau khổ mà ôm bí mật này? Cuộc hôn nhân như thế có thể bền vững thật không, hay cùng dày vò lẫn nhau?

Nhưng nếu không làm vậy thì công bằng với cha mẹ luôn yêu thương tôi, nuôi nấng tôi nên người sao? Họ sẽ khổ sở, mẹ tôi suốt ngày chỉ mong em gái tôi ôm con về nhà ngoại để ôm ấp cháu, hi vọng tôi lập gia đình sinh em bé, sao có thể chịu nổi khi con trai mà mẹ tôi luôn tự hào trở nên như vậy? Thế gian sẽ phản ứng thế nào, có lẽ chỉ cho tôi là một tên biến thái bẩn thỉu cũng nên.

Cuộc sống của tôi dần trở nên bế tắc, bởi tôi không còn trẻ để mà qua quýt cho xong nữa. Nhưng nơi đâu là bến đậu của tôi, một người đàn ông không thích đàn bà?

Theo Trí thức trẻ

Tin tức mới nhất