Cứ ngỡ nhà chồng tương lai nghèo, ngày cưới sững sờ khi mẹ chồng cho 10 cây vàng làm vốn

Mở chiếc hộp mẹ chồng đưa, Dung giật mình kinh hãi vì bên trong toàn vàng là vàng!

Ngày Dung về ra mắt gia đình Quang, cô cũng không quá ngạc nhiên trước gia cảnh hết sức bình thường của anh. Trước đó, qua cách sống của Quang và lời anh kể, cô đã hình dung được phần nào. Anh và gia đình ở trong một căn nhà cấp 4 đã cũ nhưng khá gọn gàng, ngăn nắp. Đồ gia dụng tối thiểu cũng tương đối đầy đủ. Nói chung, nhà anh không thuộc diện nghèo khó nhưng cũng không dư dả gì, chỉ gọi là tạm đủ ăn đủ mặc.
 
Bản thân Dung vốn không để ý quá nhiều. Ngay từ đầu cô đã xác định sẵn: vợ chồng tự lập là chính, không nên đòi hỏi gì ở bố mẹ hai bên. Thấy bố mẹ Quang hiền lành, dễ mến, lại quý người, Dung thấy vui và mãn nguyện lắm, trong lòng càng có thêm niềm tin với mối quan hệ này.

Tuy vậy, khi bạn bè, người quen hỏi thăm về buổi ra mắt và gia cảnh nhà Quang, cô thật thà kể lại sự tình thì nhiều người trong số đó đã chép miệng tiếc rẻ cho cô: “Em xinh xắn là thế, sao không biết chọn nhà giàu mà lấy cho được nhờ. Lấy chồng nghèo khổ lắm em ơi!”. Dung chỉ biết cười khổ: “Em nghĩ gánh nặng không quá lớn là được chị ạ, còn em cũng không mong nhờ vả gì bố mẹ chồng, vì bố mẹ em cũng chẳng có gì cho con gái đâu”. Đáp lại cô là những lời nhận xét “dại thế”, “phí cả cái nhan sắc trời cho”, đủ cả. Tuy nhiên Dung vẫn kiên định với lập trường của mình, không hề bị dao động.
 
Một thời gian sau, Dung và Quang bàn chuyện cưới xin. Do điều kiện kinh tế của 2 bên gia đình và bản thân 2 người nên đám cưới sẽ được tổ chức ấm cúng, xinh xắn, chứ không quá phô trương. Lúc đón dâu về nhà Quang, trước mặt quan khách có tiết mục cô dì chú bác nhà anh lên trao quà mừng cho cháu dâu, người thì phong bì, người thì chỉ vàng, nhưng tuyệt nhiên không thấy mẹ chồng có quà gì. Dung cũng không lăn tăn nhiều, cô nghĩ gia đình anh đã bỏ tiền lo đám cưới, sắm sửa phòng tân hôn cho bọn cô, không bắt bọn cô bỏ một xu nào đã là quá chu đáo rồi, còn lấy đâu ra mà cho vợ chồng cô nữa.
 
Sau khi tiệc tàn, Dung thì mỏi nhừ chân, còn Quang thì say lử đử vì phải đi mời khắp các bàn tiệc. Mọi người bắt Quang đưa vợ vào phòng nghỉ ngơi, không phiền cô dâu mới phải dọn dẹp, thu vén gì hết. Vào phòng, Dung vừa thay được cái váy cô dâu ra thì mẹ chồng gõ cửa.
 
Ảnh minh họa
 
Mẹ chồng Dung vào phòng, nhìn hai vợ chồng mỉm cười rồi đưa cho Dung một cái hộp, trìu mến dặn dò: “Giờ con đã là một thành viên trong gia đình này rồi, cứ coi đây như nhà con, sống như hồi con còn ở nhà là được, không phải quá nặng nề lên làm gì. Còn đây là quà mẹ cho hai đứa làm vốn. Bố mẹ chẳng có nhiều đâu, chỉ có từng này thôi, hai đứa liệu mà bảo ban nhau làm ăn, sinh con đẻ cái rồi lo cho chúng nó nên người. Còn hai cái thân già này có lương hưu của ông ấy với mẹ bán quán thêm vẫn tự lo được, không phiền đến hai đứa bận tâm”.
 
Dung nghe vậy liền mở chiếc hộp mẹ chồng đưa. Cô giật mình kinh hãi vì bên trong toàn vàng là vàng! Cô không đếm nhưng chắc cũng phải 9, 10 cây vàng chứ chẳng ít. Cô lắp bắp: “Mẹ… nhiều quá bọn con không cầm được đâu… Bố mẹ cứ giữ làm vốn, bọn con hiện tại cũng không cần đến tiền…”. Quá bất ngờ, nên phản xạ đầu tiên của Dung là từ chối. Nhưng mẹ chồng cứ đặt vào tay cô, không cho cô có cơ hội thoái thác. Đúng lúc ấy, Quang chen lời: “Mẹ cho thì em cứ lấy đi, tội gì! Cảm kích mẹ thì sau này hiếu thảo với bố mẹ một chút là được rồi!”, giọng điệu rõ ràng là trêu đùa. Dung ngượng ngùng cười. Mẹ chồng cô sau khi hỏi thăm thêm vài câu thì cũng tạm biệt, dành không gian riêng tư cho đôi vợ chồng son.
 
Dung cầm hộp vàng trong tay mà ngây ngẩn cả người. Quang mang ra đếm lại thì thấy chẵn 10 cây vàng, tương đương với một khoản tiền không hề nhỏ. “Bố mẹ lấy đâu ra nhiều tiền thế?”, Dung thắc mắc hỏi chồng. Quang đáp: “Bố mẹ tích góp từ hồi xưa tới giờ đấy. Anh là con trai duy nhất, nên có bao nhiêu ông bà để cho anh hết là phải rồi. Ông bà giờ đều già cả, cũng không xông pha làm ăn gì được nữa, cho bọn mình làm vốn để lập nghiệp, em cứ cất đi, đừng nghĩ ngợi gì hết. Người trong nhà cả mà, có thì cùng hưởng, của bố mẹ cũng như của bọn mình, khó khăn thì cùng chia sẻ, nếu ông bà có chuyện gì thì cũng chỉ trông cậy vào vợ chồng mình, em hiểu không?”. Dung mỉm cười, gật đầu.
 
Cầm hộp vàng cất vào két sắt, trong lòng Dung xúc động vô cùng. Không phải vì bất ngờ một số tiền lớn tới tay, mà vì tình cảm và cách sống ở nhà chồng. Như Quang đã nói ấy, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, bố mẹ chồng không hề tính toán thiệt hơn mà dốc gan dốc ruột ra cho vợ chồng cô, thực sự coi con dâu như cô là con cái trong nhà, không giấu diếm điều gì. Ông bà không giàu có gì, nhưng tấm lòng ấy thật đáng quý. Dung cảm thấy mình thật may mắn vô cùng khi có được một gia đình chồng như vậy!
Theo Trí thức trẻ

Tin tức mới nhất