Vợ nhân tình bảo tôi cứ sinh con ra rồi chị ấy nuôi giúp

Đang lúc tôi bối rối không biết phải làm sao thì vợ nhân tình của tôi đến. Chị thuyết phục tôi cứ sinh đứa bé ra rồi chị sẽ nuôi nó và bảo sẽ lo cho tôi một số tiền để làm lại từ đầu.

Tôi từng yêu một người đàn ông có vợ. Ngày ấy còn non trẻ, tôi ngốc nghếch tin vào những lời ngọt ngào để rồi chấp nhận làm người tình bí mật của anh ấy. Tôi xót xa mỗi khi anh nhắc về cuộc hôn nhân không hạnh phúc,về người vợ ghê gớm của anh. Tôi tự nguyện làm nơi dừng chân yên bình, giúp anh giải tỏa stress sau những giây phút mệt mỏi vì cuộc hôn nhân không hạnh phúc.

Ngày đó chẳng bao giờ tôi nghĩ rằng tôi sai, tôi là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của người khác. Trong đầu tôi luôn đinh ninh rằng người thứ ba là vợ của anh ấy. Chị đang cố níu kéo một cuộc hôn nhân hạnh phúc làm khổ cả ba người.

Tôi nghĩ thà chia tay thì chỉ 1 người khổ là chị ấy, còn có 2 người được hạnh phúc là tôi và anh. Vậy thì tại sao tôi lại phải nhường, phải rút lui.

Anh ấy cũng đã hứa với tôi sẽ thu xếp để ly dị vợ và đến với tôi. Vì thế, tôi càng tự tin hơn vào tình yêu của mình, vào tương lai giữa tôi và anh ấy.

Tôi làm người tình bí mật, không phải vì thấy mình sai mà  sợ rằng anh ấy sẽ bị tai tiếng nếu mọi người biết được anh có người khác ngoài vợ. Tôi ngoan ngoãn chờ đợi ngày anh thực hiện lời hứa, ngày chúng tôi được công khai bên nhau.

Cho đến một ngày tôi phát hiện mình có bầu. Tôi sung sướng báo tin cho anh và bảo anh tìm hướng để giải quyết với vợ nhanh chóng, vì tôi muốn con được sinh ra một cách đàng hoàng. Anh ậm ừ đồng ý.

Tôi hào hứng chuẩn bị đón chào đứa trẻ. Cũng có đôi chút tủi thân vì dù mang trong mình đứa con của anh nhưng anh không thể thường xuyên ở cạnh tôi, buổi đêm phải ngủ một mình, khám thai cũng phải đi một mình vì anh sợ lộ.

Tôi giục anh làm rõ với vợ nhưng anh lấy nhiều lý do trì hoãn. Khi thì mẹ vợ đang ốm, vợ anh đang suy sụp tinh thần, anh không nỡ nói ra. Khi thì anh đang có dự án quan trọng ở cơ quan, chờ xong xuôi công việc anh sẽ nói.




Đã có lần tôi lén đến nhà người cũ để nhìn con. Con bé rất xinh và đáng yêu, có nét hao hao tôi hồi bé. Nó gọi chị ấy là mẹ nghe rất ngọt ngào. Nhìn bề ngoài, chị ấy cũng quý mến và chăm sóc cho con bé rất tốt.

Còn 4 tháng nữa là con tôi chào đời rồi mà vẫn phải giấu giếm. Quá sốt ruột, tôi quyết định thay anh giải quyết mọi chuyện. Tôi tự tìm đến gặp vợ anh để khuyên chị giải thoát cho anh.

Tôi hoàn toàn bất ngờ trước vẻ bình tĩnh của vợ anh khi chị đến gặp tôi. Chị nói đã biết chuyện của tôi từ lâu rồi nhưng không muốn làm ầm ĩ vì còn đang bận bịu chăm mẹ ruột bị ốm trong bệnh viện. Chị còn khuyên tôi nên bỏ đứa con đi, đừng để ảnh hưởng đến tương lai.

Lúc đó tôi nghĩ đấy chỉ là bài mà người phụ nữ này gài để tôi phải bỏ chồng chị ta. Tôi tin tưởng vào tình yêu của mình, vào anh. Tôi hẹn một cuộc gặp khác có cả anh và vợ anh để có thể ba mặt một lời.

Đáng thương thay kế hoạch của tôi đổ bể. Ngay giây phút nhìn thấy tôi và chị ấy ngồi cạnh nhau, anh đã lao về phía vợ, xin lỗi rối rít. Anh còn mắng tôi vì đã tự tiện đến gặp chị ấy.

Mọi chuyện vỡ lở, tôi hiểu ra mình đã ngu ngốc đến chừng nào khi tin vào thứ tình yêu nhảm nhí đấy. Chẳng đời nào anh bỏ gia đình, vợ con để đến với tôi. Trong mắt anh tôi chỉ là thứ đồ chơi không hơn không kém.

Anh nói tôi đi phá thai, bảo rằng hiện giờ suy nghĩ lại anh không thể bỏ gia đình, nếu tôi biết điều thì anh còn có thể lén vợ chăm lo cho tôi. Nhưng vì tôi đã tự tiện phá vỡ tất cả nên đứa con này không thể giữ.

Vật vã cả tháng trời níu kéo không được, tôi quyết định đến bệnh viện để bỏ đứa trẻ. Bác sĩ không cho phá vì thai nhi đã to lắm rồi, ảnh hưởng lớn đến sức khỏe người mẹ. Đang lúc tôi bối rối không biết phải làm sao thì vợ anh đến. Chị thuyết phục tôi cứ sinh đứa bé ra rồi chị sẽ nuôi nó và bảo sẽ lo cho tôi một số tiền để làm lại từ đầu.

Suy nghĩ chán chê, tôi thấy lời chị nói rất hợp lý. Tôi còn trẻ, còn cả tương lai phía trước, nếu đèo bồng thêm đứa con thì coi như cả đời bị hủy. Mặt khác tôi cũng còn đi học, chưa làm ra tiền để nuôi con.

Việc có bầu tôi giấu giếm cha mẹ, họ hàng, nếu để lộ ra thì tôi không sống nổi với họ. Chi bằng để con lại cho bố nó, anh có điều kiện chăm đứa trẻ hơn tôi.

Sinh con xong, tôi để đứa bé lại cho gia đình họ rồi chuyển vào Nam sinh sống. Dù đau lòng lắm nhưng tôi vẫn phải bỏ bé ở lại. Đó là điều tốt nhất tôi có thể làm cho cả hai mẹ con lúc đó.

7 năm qua đi, ngày nào tôi cũng nghĩ đến con, ân hận vì đã bỏ rơi máu mủ của mình. Tôi đã từng có ý định bất chấp tất cả quay về đón con. Nhưng nghĩ đến việc trong tay không có sự nghiệp ổn định, không có tiền, tôi dằn lòng mình lại.

Đã có lần tôi lén đến nhà người cũ để nhìn con. Con bé rất xinh và đáng yêu, có nét hao hao tôi hồi bé. Nó gọi chị ấy là mẹ nghe rất ngọt ngào. Nhìn bề ngoài, chị ấy cũng quý mến và chăm sóc cho con bé rất tốt.

Từ lần lén đến thăm con ấy, tôi càng thêm nhớ và muốn được ở cạnh con, muốn nghe con gọi mình một tiếng “mẹ”. Tôi muốn đón con về để chăm lo cho bé. Bây giờ điều kiện kinh tế của tôi đã khá giả hơn nhiều rồi, có thể lo chu toàn được cho 2 mẹ con.

Tôi biết mình không xứng đáng. Nhưng liệu ở cạnh người không phải mẹ ruột của mình, con tôi có được hạnh phúc không?

Hiện nay cháu còn nhỏ, chưa biết gì, còn được bao bọc nhưng nếu tương lai lớn lên người xung quanh biết rõ cháu không phải con đẻ của cô ấy mà lại do nhân tình của bố sinh ra thì họ sẽ cay nghiệt với nó? Tôi muốn đưa cháu đi xa để tránh khỏi miệng lưỡi của sự đời.

Giờ tôi phải làm sao đây? Liệu tôi có nên đến và đón con về bên mình không?

Theo Afamily

Tin tức mới nhất