Điệu Valse mùa xuân tình yêu

Sáng mùng 1, tôi dậy sớm viết lời chúc Tết cho Luân: “Tớ đang đi tìm một người con trai, người khiến tớ cười. Và cậu đã quay về, bên tớ trọn vẹn ngày xuân.”

Đứng giữa ngã rẽ, tôi nghe ai đó gọi tên mình.

“Vũ ơi.”

Tiếng gọi trong veo, hòa tan vào đất trời đang vào xuân. Giọng nói kia hơi quen. Tôi quay đầu lại, một người đang chạy về phía tôi. Mắt tôi đột nhiên mờ đi. Một phần ký ức dội vào lồng ngực. Đến gần, tôi nhận ra đó là Song Luân – cậu bạn thân xa cách mười năm.

Song Luân chống hai tay lên đầu gối, thở hồng hộc.

“May quá.”

Tôi cứ đứng trơ ra đó. Chỉ biết rằng giây phút Luân chạy về phía tôi khiến tôi rất vui. Nụ cười răng khểnh cứ ngỡ thời gian làm mờ phai nay hiện về trong tôi rõ nét hơn bao giờ hết.

Rồi Luân kéo tay tôi đến quán cà phê gần đó. Bản nhạc November rain ngân vang.

“Từ dạo đó, cậu không viết thư nữa, tớ chẳng thấy lá thư nào của cậu.” Tôi xúc một thìa kem lớn.

“Có mà, tớ viết đều đặn mỗi tuần một lá.” Song Luân trố mắt nhìn tôi.

“Tớ không nhận được.”

“Chắc do thất lạc.” Luân hạ giọng. “Tớ cứ tưởng cậu có bạn mới nên tớ không viết nữa.”

Tôi dùng thìa cốc nhẹ lên đầu cậu.

“Ngốc. Từ dạo đó đến nay, cậu sống thế nào?”

Song Luân nheo mắt, như nhớ lại điều gì.

“Trong khoảng thời gian mười năm, nhà tớ dọn có đến bảy lần.”

Tôi thở hắt ra. “Tớ nghĩ ngợi suốt, cứ tưởng tớ viết gì làm cậu tổn thương nên cậu không thèm hồi âm.”



Tôi hỏi. “Cậu có dự định gì không khi trở vô đây?”

“Tớ gặp cậu, tớ muốn lấy lại những cảm xúc ngày xưa.”

“Thế thì, cậu sẽ ở lại đây cho đến Tết?”

“Tớ đón Tết cùng với cậu.”

“Và sau đó…”

Luân tiếp lời. “Ra Bắc, tiếp tục học.”

“Nếu tớ đoán không lầm thì cậu học lên thạc sĩ Quản trị kinh doanh?” Tôi nuốt trọn cái bánh thứ ba.

Song Luân giơ ngón tay cái. “Chỉ có cậu mới hiểu tớ, còn cậu, vẫn tiếp tục vẽ tranh đấy chứ, tớ còn nhớ lúc bé cậu ước mình trở thành như Cheon Gye Yeong?”

“Ừm.” Tôi nở nụ cười lạnh lùng. “Ban đầu tớ chỉ định kiếm chút tiền tiêu vặt, lúc nhận ra thì nó đã trở thành đam mê của tớ mất rồi.”

“Thế là cậu theo đuổi cho tới tận bây giờ?” Luân liếm mép.

“Phải.” Tôi gật.

 Điệu Valse mùa xuân tình yêu

Nhạc trong quán đổi sang bài Que Sera Sera.

“Cậu còn nhớ bài này không, Luân?” Tôi lẩm nhẩm hát theo.

“Nhớ chứ, lúc nào cậu buồn cậu đều bảo tớ hát.” Luân hút một ngụm trà sữa.

“Cậu ngân nga khi có tâm trạng tốt?” Tôi tiếp.

“Này, Vũ!”

Song Luân gọi tên tôi. Câu nói thân thương và trìu mến làm sao, đã lâu rồi tôi không được nghe Luân gọi như thế.

“Gì cơ?” Giọng tôi hơi run.

“Gặp được cậu tớ vui lắm, tớ chỉ muốn nói vậy thôi.”

Luân dẫn tôi về nhà cậu. Tôi leo lên gác, mở toang cửa sổ, đối diện là chân trời xa tít, màu hoàng hôn tím sẫm.

“Tuyệt.” Tôi reo vui như vừa tìm lại thứ gì đó đã mất.

“Cậu có thể đến bất cứ khi nào nếu cậu muốn.” Luân dùng chổi quét nhà, nói.

Những ngày giá lạnh cuối cùng của mùa đông rủ nhau trốn chạy. Nắng ấm kéo nhau về. Tôi ngồi trước hiên nhà Luân, ngắm mọi người qua lại. Cuốn sách 5cm/giây của Shinkai Makoto mở trên gối. Cuốn sách bảo bối này được tôi lê la khắp những nơi tôi đến.

Luân hứa sẽ tặng tôi một món quà bất ngờ. Tiếng thắng kít lại trước cổng, trong giỏ xe cậu là gói quà được cột bằng dây ruy băng xanh. Tôi cùng Luân khiêng nó vào nhà đặt lên bàn.

Tôi ngắm nghía một hồi. “Gì vậy?”

“Tớ mới tậu về để trang trí ngôi nhà, à không nên nói là trang trí cho căn gác mới đúng.” Luân có vẻ bí mật.

“Tớ xem được không?”

“Dĩ nhiên, vì nó dành cho cậu mà.”

Nghe theo lời Luân, tôi cởi dải ruy băng một cách thận trọng. Lớp giấy kiếng bên ngoài bung ra. Bể cá vàng ngập nước, dưới đáy là những viên bi ve đủ màu sắc lấp lánh. Những chú cá vừa trông thấy tôi liền bơi lại cùng một lúc vẫy vẫy, như chào mừng.

“Đẹp thật đấy.” Tôi trầm trồ khen.

“Là món quà cho ngày chúng ta gặp lại.” Luân nói, giọng tươi vui.

Thế là ngày nào tôi cũng ghé căn gác của Luân, ngắm bể cá. Thỉnh thoảng, giúp cậu dọn nhà, tưới mấy chậu cúc đại đóa. Lúc cậu học bài, tôi lên gác vẽ tranh. Sau đó, thường thì tôi chạy ra ngoài tiệm bánh đầu đường mua vài hộp bánh Donut phủ chocolate.

 Điệu Valse mùa xuân tình yêu

Chúng tôi vừa ăn vừa ôn lại chuyện ngày xưa. Từ những chuyện hồi bé tí suốt ngày lẵng nhẵng dắt nhau đi chơi đến cả những bức thư bị bỏ dỡ.

Từ lúc gặp lại Luân, trong tôi có sự thay đổi rõ rệt. Tôi chăm làm việc nhà hơn, đi đứng dịu dàng và ăn nói cũng nhỏ nhẹ hơn.

Khi tôi nói rằng Luân đang ở gần đây, mọi người đều rất vui mừng. Mẹ tôi mời cậu ấy đến nhà ăn tối.

***

Mùa xuân chạm ngõ. Cây mai trước sân nở những nụ hoa vàng bé tí, núp dưới bóng nắng. Sáng ba mươi, tôi kéo Luân ra chợ mặc cho cậu còn ngái ngủ. Những ngày gần đây, cậu ấy luôn phải thức khuya để chuẩn bị cho buổi bảo vệ luận văn thạc sĩ.

Chiều ý tôi, cậu ấy cùng tôi chạy quanh phố xa, ngắm những cụm mây giăng ngang trời xanh. Nhạc vang lên rộn ràng, tưng bừng. Những cửa hiệu tấp nập người ra kẻ vào. Chúng tôi len lỏi trong dòng người nhộn nhịp. Cậu nắm tay tôi, thật chặt, bảo rằng để tôi không bị lạc.Tôi nghe tim mình đập nhanh hơn thường ngày.

Sáng mùng 1, tôi dậy sớm viết lời chúc Tết cho Luân:

“Tớ đang đi tìm một người con trai, người khiến tớ cười. Và cậu đã quay về, bên tớ trọn vẹn ngày xuân.”

Ngoài trời, màn mưa xuân lắc rắc. Tiếng mưa đầu năm êm ả như khúc Valse ngọt ngào, vẫy gọi mùa mới đã sang.

theo Blog radio

Tin tức mới nhất