Và em vẫn đang yêu

Niềm hạnh phúc trong cuộc sống là do mình tự tạo ra và cũng do mình chủ động giữ lấy. Cô vẫn, đã và đang yêu, yêu con gái, yêu bản thân, yêu gia đình, yêu và chăm chút cho cuộc sống hiện tại.

Hạnh nằm trằn trọc, miên man mãi. Khẽ kéo chăn đắp lại cho bé Thỏ, cô lặng lẽ xuống giường. Lục đống ảnh cũ ít ỏi ra, cô vuốt ve từng tấm. Nước mắt cứ trào lặng lẽ chảy dài trên má.

“Linh ơi, em nhớ anh. Em vô tâm quá. Lâu lắm rồi, mới nhớ anh nhiều như thế này.” Nhắm mắt, cô hít thật sâu, buông tiếng thở dài khe khẽ, cảm xúc dồn nén bấy lâu dồn nén như bùng ra, nước mắt lặng lẽ chảy dài trên má. Cuộc nói chuyện với mẹ vẫn luôn văng vẳng trong đầu, bóp nghẹt trái tim cô...

- Hạnh à, con nghe lời mẹ con, chuyển về nhà bên ấy đi.

- Mẹ! Sao tự nhiên mẹ lại nói vậy?

- Thật ra là mẹ đã nghĩ bao lâu mới buông được quyết tâm đấy, con ạ. Mẹ già rồi, bây giờ chỉ thương con thôi. Mẹ không thể cứ ích kỉ cho riêng mình. Dù mẹ có muốn mấy thì mẹ cũng không đành lòng. Mẹ chỉ mong con có cuộc sống hạnh phúc. Con đưa Thỏ về nhà bên ấy sống, rồi tìm một người hiền lành, thương con, thương Thỏ... Nói đến đây, bà bật khóc.

- Mẹ…

- Con nghe mẹ nói đã. Là mẹ suy nghĩ lắm, mới tính như vậy, ai chẳng muốn gần con, gần cháu. Nhưng mẹ không muốn con vướng bận nữa, con cũng phải có trách nhiệm với bản thân con. Con còn trẻ, tương lai còn dài, con hãy bước sang một trang mới của cuộc đời, mẹ không trách con. Là thằng Linh bạc mệnh. Bà nghẹn ngào. Rồi thỉnh thoảng con đưa Thỏ về thăm mẹ, là mẹ mãn nguyện rồi. Nếu như… sợ lời dị nghị, mẹ nhận con làm con nuôi, để tiện việc con đưa cháu về thăm mẹ. Mẹ không có phúc làm mẹ chồng con, thì mẹ làm mẹ nuôi của con vậy. Nghe mẹ nói vậy, Hạnh chỉ biết ôm mẹ chồng, hai mẹ con cùng khóc.

chồng, tương lai

Hạnh về làm dâu nhà mẹ, làm vợ anh mới được hơn 2 năm, tưởng chừng cuộc sống sẽ viên mãn ngọt ngào, không ngờ một tai nạn đã cướp mất anh. Đúng là chẳng ai nói trước được điều gì, có những lúc tưởng hạnh phúc nắm chắc trong tay nhưng lại dễ dàng vụt mất.

Nỗi đau đớn mà Hạnh phải chịu đựng không thể nói thành lời. Anh là đứa con duy nhất trong nhà, nên ngày anh mất, vì quá sốc, người mẹ già không đủ sức chịu đựng nỗi đau này, bà phải nhập viện vì đột quỵ. Một mình cô, dù đau đớn bàng hoàng nhưng cũng chỉ biết gồng mình lên, chạy giữa hai chiều chăm sóc mẹ chồng và lo chu toàn mọi việc của anh. Ngày đón mẹ chồng từ viện về, khi gánh nặng được bỏ xuống, cũng là ngày cô phải nằm xe cấp cứu vì suy nhược cơ thể.

- Mẹ muốn con về ở cùng với mẹ, mẹ nói với con để xem ý con thế nào, rồi lựa lời nói với nhà bên ấy. Sau hai tuần cô nằm viện, trong lúc thu xếp đồ đạc ra viện, mẹ cô đã nói.

- Mẹ! Sao tự dưng mẹ lại nói vậy? Con đã đi lấy chồng, về nhà mình cũng không hay, còn anh chị nữa, mà mẹ chồng con bên này, cũng cần người chăm sóc. Mẹ chồng con chỉ có mình anh Linh.

- Mẹ biết, nhưng con cũng phải tính chuyện cho sau này nữa, ở bên ấy không tiện, rồi sau này… Mẹ cô ngập ngừng.

- Sau này sao hả mẹ? Cô hỏi

- Mẹ biết giờ nói ra không đúng, thằng Linh mới mất, nhưng con còn trẻ, cũng phải tìm người nương tựa cho mình…

- Mẹ, mẹ nói gì vậy, con còn bé Thỏ nữa.

- Rồi Thỏ cũng cần một người bố. Đứa trẻ nào cũng đều cần có đủ cả bố và mẹ. Khi lớn, Thỏ cũng có gia đình riêng của mình. Làm mẹ đơn thân vất vả lắm. Con ơi, con phải thương lấy thân con. Mẹ cô lau nước mắt.

- Mẹ, mẹ đừng nói thế. Con hứa với mẹ, nếu duyên phận đến, nếu có người thương con, thương Thỏ, con sẽ suy nghĩ, nhưng bảo con về nhà mình bây giờ, con không đành lòng. Còn mẹ bên ấy thì biết thế nào?

- Con... Âu cũng là cái nợ của con với nhà bên ấy.

Sau lần ấy, cũng mấy lần mẹ cô đề cập tới vấn đề này, nhưng cô đều khéo lảng tránh. Và sợ hơn nữa là tập đoàn các người thân trong nhà, sao tự dưng kiếm đâu ra nhiều bạn thân, họ hàng xa còn độc thân muốn cô gặp mặt. Chính vì vậy, cô sợ về nhà nhiều hơn, khi bên nhà có công việc, cô cũng qua sớm rồi về, vì sợ bị giới thiệu, mai mối, sợ những tiếng thở dài, trằn trọc của bố mẹ mỗi khi nói đến chuyện tương lai.

Hạnh biết, cũng là do mọi người thương cô nên mới mong muốn cô tìm một chỗ dựa cho mình và con gái. Có một người yêu thương, luôn sát cánh bên mình đi qua những sóng gió cuộc đời là mong ước của bất cứ ai, cô cũng vậy. Thế nhưng, đâu phải mọi chuyện lúc nào cũng như mình mong muốn. Ít nhất bây giờ, cô bình yên và hài lòng với cuộc sống đang có nhưng hình như không ai nghĩ thế. Ngay đến mẹ chồng cô, cũng không phải lần đầu tiên bà đề cập tới chuyện này.

mẹ và con gái

Mẹ chồng thương hai mẹ con Hạnh lắm. Bà quý cháu nội, lúc nào cũng cưng chiều cháu. Phải mất gần một năm sau ngày anh mất, cô mới bắt đầu lấy lại được sự thăng bằng để chú tâm vào chăm con gái ngày một lớn hơn của mình. Cuộc sống gia đình lâu dần trở lại không khí ấm áp, không còn lạnh lẽo như trước. Nhưng cũng từ khi đó, đã biết bao nhiêu lần mẹ chồng nói Hạnh nên tính chuyện tương lai, mẹ không muốn ràng buộc con dâu, để con dâu khổ nhưng Hạnh cứ làm ngơ, cứ coi như không có chuyện đó. Cô cố gắng làm tròn trách nhiệm của người con dâu và một phần, cũng là vì cô còn thương anh.

Mẹ chồng đã từng khóc và nói với cô:

- Làm mẹ đơn thân vất vả lắm con ơi. Con đừng như mẹ, mà lỡ cả một đời người. Con hãy tìm cho bé Thỏ một người bố dượng. Mẹ mong con hãy tính chuyện lâu dài cho mình, tìm một người nương tựa, để có người chăm sóc lúc ốm đau hay khi về già. Như mẹ bây giờ, cô đơn lắm.

Hạnh nghĩ vắt óc, bao nhiêu ngày đau khổ, nghĩ về người chồng và những chuyện quá khứ, Hạnh càng vững lòng hơn. Đã có lúc cô cảm tưởng như không thể sống nổi khi nỗi cô đơn mỗi đêm lại dội bóp nghẹt trái tim mình, khi niềm thương, nỗi nhớ cứ lại trỗi dậy trong lòng, đêm nằm thao thức nghĩ về cuộc sống không anh, nghĩ việc phải mất đi một người mình từng yêu thương mà thấy cuộc đời này sao mệt mỏi, chán chường. Nhưng nỗi đau ngày mất Linh đã làm cô thay đổi mình, khiến cô độc lập và trưởng thành hơn. Bây giờ, cô bình thản đối mặt với cuộc sống. Lúc không vui có thể cùng Thỏ nói những câu chuyện không đầu không cuối, rồi buổi tối cùng mẹ chồng và con gái đi bộ công viên Thống Nhất tập thể dục, ngắm trăng sao, nhìn dòng người tản bộ, cô thấy nhẹ nhõm hẳn. Cô cũng không còn cảm thấy buồn hay cô đơn vì bên cạnh cô còn bao người thương yêu, còn những mối quan tâm cô dành cho Thỏ, cho hai bên gia đình, cho công việc. Mỗi ngày trôi qua như thế, hạnh phúc thật nhiều trong gia đình nhỏ tràn đầy tiếng bi bô đang học nói của Thỏ, của những câu chuyện hai mẹ con bên bữa ăn hàng ngày.

Chỉ là, mỗi lần nhìn khuôn mặt lo lắng của bố, nỗi băn khoăn của của mẹ, Hạnh lại rơi nước mắt. Nhìn tóc mẹ chồng bạc thêm, cô chẳng biết nói gì lại càng không đành lòng. Cô đã nợ vô vàn giọt mồ hôi của bố, nợ những cằn nhằn của mẹ, nợ những lo toan của mẹ chồng, nợ thương yêu từ người thân, nhưng cô vẫn mong, giá như mọi người hiểu cô hơn nữa, chấp nhận lựa chọn của cô.

Dẫu biết rằng, làm mẹ đơn thân thật chẳng dễ dàng gì, nhưng cô sẽ cố gắng, cố gắng bằng mọi giá, rồi mọi thứ sẽ đến từ từ. Cô chấp nhận và bằng lòng vì con đường đó là do mình chọn. Còn một cuộc hôn nhân mới, nắm tay một người mới, chưa phải là cô chưa từng nghĩ tới, nhưng cô chưa sẵn sàng. Hôn nhân chỉ hạnh phúc khi biết đặt nó trên nền tảng tôn trọng, yêu thương, quan tâm và chia sẻ.

Cô vẫn chưa sẵn sàng mở lòng sau những kỷ niệm đã có với Linh và sợ những sóng gió cô đã phải đối mặt. Rồi cô lại sợ, nếu như không tìm được người chồng tốt thì sau này cuộc sống sẽ trôi dạt về đâu, còn con gái cô thì sao. Nếu không thể chọn cho con gái một người bố tốt thì cô mong muốn cho con một cuộc sống tốt nhất có thể, dù cô biết cô phải đối mặt với sự thương cảm của nhiều người.

Niềm hạnh phúc trong cuộc sống là do mình tự tạo ra và cũng do mình chủ động giữ lấy. Cô độc thân, nhưng cô không cô đơn. Cô vẫn, đã và đang yêu, yêu con gái, yêu bản thân, yêu gia đình, yêu và chăm chút cho cuộc sống hiện tại. Cô yêu cả những lo lắng, cằn nhằn của ba mẹ, dù đôi lúc khiến cô bối rối và bất lực khi cố gắng mai mối. Và cô vẫn đang yêu, yêu cuộc sống luôn ngập tràn niềm vui và những điều bình dị như thế.

Theo Blog Radio

Tin tức mới nhất