Việc nhà duy nhất vợ tôi làm là cho quần áo vào máy giặt

Sau khi có con, mọi việc nhà càng chồng chất lên đầu tôi. Là chồng mà tôi cảm giác như mình mới là “người phụ nữ của gia đình” chứ không phải vợ nữa rồi.

Tôi kết hôn cũng được 18 tháng. Vợ chồng nhà nào cũng có những chuyện phải lo nghĩ, đối với gia đình tôi, những vấn đề phát sinh đều ít nhiều liên quan đến tuổi tác của hai đứa.

Tôi kém vợ tôi 5 tuổi. Hồi đó yêu nhau, tôi cũng chẳng bận tâm đến vấn đề này, vì vợ tôi lúc ấy đẹp và sắc sảo. Nhìn cô ấy, ai cũng ngưỡng mộ và khen ngợi chứ không riêng gì tôi. Khi tôi quyết tâm chinh phục nàng, ai cũng cười trêu tôi thích “lái máy bay bà già” nhưng tôi kệ, tình yêu không có lỗi.

Cuối cùng, sau bao nỗ lực và cố gắng, tôi cũng đưa được nàng về dinh. Bố mẹ tôi không ưng nàng dâu này lắm nhưng các cụ cũng rất tôn trọng con, không phản đối hay bài xích vợ tôi. Chỉ cần hai bên không “xung đột”, coi như là ổn rồi. Thế nhưng mọi chuyện không đơn giản như thế.

Vợ tôi lớn tuổi hơn tôi, dù cô ấy có cố gắng che đậy bằng mỹ phẩm và quần áo nhưng mọi người đều nhận ra chênh lệch tuổi tác của hai đứa. Lúc hai đứa dọn về nhà mới, sang chào hỏi hàng xóm thì các cháu trong chung cư đều gọi vợ tôi là “bác” mà gọi tôi là “chú”, tôi biết cô ấy giận lắm nhưng trẻ con hồn nhiên, chúng chỉ “nói thật” mà thôi.

Tưởng lấy vợ hơn tuổi sẽ được “cưng chiều” hết mực nhưng không, tôi không khác gì osin trong nhà. Vợ tôi ở công ty làm sếp, về nhà cũng quen nhìn chồng rồi chỉ tay năm ngón, hết sai tôi làm cái này rồi lại làm cái kia.

Việc nhà duy nhất cô ấy làm là cho quần áo vào máy giặt và hết. Tôi ý kiến thì cô ấy bảo ở công ty đã nhiều việc, về nhà phải cho cô ấy nghỉ ngơi. Hơn nữa cô ấy không còn trẻ như tôi, không có nhiều sức khoẻ nên tôi phải đỡ đần vợ. Vợ đã “lập luận” thế thì tôi cũng không còn ý kiến ý cò gì nữa, đành nhịn đi cho êm cửa êm nhà.

nội trợ
Tưởng lấy vợ hơn tuổi sẽ được “cưng chiều” hết mực nhưng không, tôi không khác gì osin làm hết việc nhà. (Ảnh minh họa)

Chưa hết, cô ấy không chỉ quen sai chồng như sai “lính” trong công ty, mà còn áp đặt suy nghĩ của mình lên tôi. Từ trước tới giờ, nhà tôi nuôi con theo kiểu dân chủ, bố mẹ hết sức tôn trọng ý kiến cá nhân của con cái.

Thế nhưng lấy vợ, cô ấy bắt tôi phải theo ý từ việc mua quần áo mặc hàng ngày đến việc biếu bố mẹ bao nhiêu tiền một tháng là được. Thậm chí cô ấy còn bắt tôi phải dùng một số nhãn hàng nhất định mà không được dùng hãng khác vì “Đó là sản phẩm hữu cơ, rất tốt cho cơ thể, anh đừng dùng đồ linh tinh”. Vẫn biết cô ấy quan tâm gia đình nên mới thế nhưng tôi không chịu được cái kiểu mua gì cũng bị chê vì không nằm trong danh sách của cô ấy.

Tôi nhiều lần đã khuyên vợ rằng mọi chuyện phải hai vợ chồng cùng bàn bạc rồi đưa ra quan điểm thống nhất nhưng cô ấy đều gạt đi lấy lý do “Anh còn ít kinh nghiệm sống lắm, cứ nghe em là không bao giờ lo thiệt” khiến tôi phát ngán.

Sau khi có con, mọi việc càng chồng chất lên đầu tôi. Là chồng mà tôi cảm giác như mình mới là “người phụ nữ của gia đình” chứ không phải vợ nữa rồi. Con được 6 tháng bắt đầu tập ăn dặm nhưng người mẹ là cô ấy chẳng mấy khi chăm con. Vợ tôi để mặc cho người giúp việc và tôi. Mẹ tôi với mẹ vợ lên thăm cháu cũng “phát hoảng” với vợ, lịch trình giảm béo của cô ấy còn nhiều hơn cả việc chăm con.

nội trợ
Là chồng mà tôi cảm giác như mình mới là “người phụ nữ của gia đình” chứ không phải vợ nữa rồi. (Ảnh minh họa)

Mẹ tôi sợ con dâu ngại nên cũng không góp ý gì. Nhưng mẹ vợ thì thẳng thắn: “Con vừa đẻ, mày từ từ hãy lo chuyện vóc dáng, đợi con cứng cáp rồi hãy tính”. Vợ tôi liền giãy nảy, bảo mẹ không hiểu, cô ấy làm thế vì muốn giữ chồng.

Vợ tôi sợ già, cô ấy còn bận đi spa làm đẹp và giảm béo còn tôi chăm chăm làm việc nhà. Khi tôi nhắc nhở cô ấy phải chú ý chăm con thì vợ bảo cô ấy muốn đẹp là vì tôi chứ vì ai. Cô ấy đẻ xong thì sồ sề xấu xí, nếu không lo giữ dáng thì sợ tôi chê, tôi theo người khác. Tôi còn đang bận chăm con đến mờ mắt, còn lo được đến cô nào mà vợ tôi cứ phải làm quá lên!

Mỗi lần ra ngoài, phải chờ vợ làm đẹp đúng là một màn tra tấn với tôi. Cô ấy trang điểm gần một tiếng đồng hồ, còn thử ra thử vào bao nhiêu bộ, ưỡn ẹo tạo dáng trước gương đến nửa ngày. Nếu tôi không nói “Đẹp lắm rồi vợ ạ!” thì đừng hòng cô ấy bước chân ra khỏi cửa.

Tôi ngày càng mệt mỏi với cuộc hôn nhân này, tôi cảm giác mình không được tôn trọng khi ở bên vợ, cái cô ấy cần hình như chỉ là một người đàn ông biết cam chịu và nghe lời. Sống với nhau 18 tháng mà tôi thấy như đã lâu lắm rồi.

Đương nhiên tôi không muốn ly hôn với vợ mình, dù cô ấy có vô tâm và khó tính nhưng cô ấy vẫn là người tốt. Mong các bạn độc giả có thể cho tôi lời khuyên để tôi có thể khiến vợ mình thay đổi và biết lắng nghe chồng hơn!

Theo Trí thức trẻ

Tin tức mới nhất

Hay nhất 2sao