Yêu sai người nên chấp nhận buông tay

Tôi đã có thể xem nhẹ, được mất và đã buông tay. Những thứ không thuộc về mình hãy cứ để nó trôi theo dòng nước thật nhẹ nhàng…



Không hiểu sao cái số tôi lận đận trong chuyện tình duyên.Trải qua biết bao nhiêu mối tình cứ ngỡ sẽ tìm được người đàn ông tốt để có thể dựa dẫm, nương tựa. Nhưng cuối cùng tôi phải lấy người không những vũ phu mà còn nát rượu.

Mới về ở với nhau được một tuần, anh đã lộ nguyên hình là một kẻ vũ phu, đánh vợ một cách nhẫn tâm. Có thể do tính tôi nhu nhược, mềm lòng nên cứ bấm bụng chịu đựng những trận đòn roi của chồng mà ít khi phản kháng hoặc nói với bất cứ ai.

Thời điểm tôi muốn buông xuôi tất cả, bỏ lại quá khứ đau buồn để làm lại từ đầu cũng là lúc tôi phát hiện mình mang thai. Tôi một lần nữa ngã quỵ, không tin đây là sự thật vì hoàn cảnh trớ trêu này.

Tôi nghĩ khi tôi có bầu anh sẽ vì con mà thay đổi tính nết, lo làm việc để cải thiện cuộc sống… Nhưng cái tính ngang bướng dường như đã ngấm vào trong máu thịt của anh.

Ngày tôi đến bệnh viện để sinh con, người anh nồng nặc mùi rượu, đi còn không vững huống chi tới việc đưa tôi đi sinh. Vậy là tôi "đi biển mồ côi một mình".

Trong bệnh viện, thấy hoàn cảnh của tôi, ai cũng thương. Người mua giúp hộp cơm, sữa, đồ cá nhân và chăm sóc tôi như chính người thân của họ. Trong những con người rất xa lạ đó, tôi tìm thấy được cái tình cái nghĩa thật ấm áp.

Như để xua đi cái bức bối, lạnh lẽo trong tâm hồn tôi mọi người đều khuyên tôi sống vì con, vợ chồng là duyên nợ. Nếu đã hết duyên nợ thì chia tay, âu cũng là chuyện bình thường, là cách giải thoát tốt nhất… Tôi đã rất buồn và hận anh, người dưng với nhau còn đối xử tốt với nhau, huống chi anh là chồng.

Nhưng bây giờ tôi có cái nhìn thông suốt hơn, có thể kiếp trước tôi nợ anh, nên kiếp này tôi cần trả cho xong, tôi phần nào chấp nhận việc đó.

Sau khi ra viện, tôi không về nhà anh mà trở về nhà mẹ ruột ở quê để sống. Tôi đã xác định, cơm củ mắm cà, miễn mẹ con tôi sống vui vẻ với nhau là mãn nguyện rồi.

Tôi đã có thể xem nhẹ, được mất và đã buông tay. Những thứ không thuộc về mình hãy cứ để nó trôi theo dòng nước thật nhẹ nhàng để cho lòng mình được bình yên.

Bây giờ tôi chỉ lo sức khỏe, công việc để nuôi và dạy dỗ con nên người. Khi chấp nhận buông bỏ mọi thứ thật không đơn giản, nhưng tôi sẽ cố gắng nhất có thể để dạy con trở thành một người có ích, có trách nhiệm và biết yêu thương.

Theo Người Lao Động


bi kịch hôn nhân mối quan hệ Tình yêu

Tin tức mới nhất