Gió mùa về, anh có trở về không?

Qua đi những đau thương để sống thêm những ngày hạnh phúc như anh vẫn hằng ao ước.

Co ro trong chiếc áo khoác mỏng tang, tôi cố gắng khom mình và đi thật chậm để tránh những đợt gió đang ào ào thổi tới. Lạnh. Cái lạnh đang tốc thẳng vào mặt tôi, gió khiến mắt tôi cay xè. Bỗng nhiên, khoảnh khắc ấy, tôi muốn khóc, thật sự muốn khóc.

Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài vội vàng trên má. Nín lặng hơi thở cũng không thể ngăn những dòng hờn tủi đang tuôn rơi. Quay mặt đi để tránh những cái nhìn ái ngại và hờ hững, tôi nức nở. Tự trách mình quá yếu đuối, quá mong manh để chỉ một đợt gió đầu mùa đã khiến mình hụt hẫng.

Bởi vì gió mùa đã về những anh thì chẳng hề quay lại.

Bởi vì đôi bàn tay em giờ đây chẳng còn được ai ủ ấm mỗi đêm.

Bởi vì vẫn luôn chỉ mình em đứng chờ anh nơi con đường vắng. Chờ đợi. Chờ đợi.

Bởi vì đợt gió đầu tiên khiến em thấy lòng mình tê tái nhớ những ngày còn anh bên đời em ấy.

gió mùa

Gió mùa về, hụt hẫng và chênh vênh lắm anh ạ! Những nhớ thương cứ mãi day dứt không thôi. Những ngày gió đầu mùa năm ấy, tay anh luồn tay em nắm chặt, ấm áp đi qua bao đoạn đường hạnh phúc. Được anh ôm chặt trong chiếc áo khoác rộng thùng thình còn vương những hơi ấm của anh. Có đôi khi em cứ ngỡ mình mãi là một nàng công chúa để được anh yêu, anh chiều, anh che chở. Cuộc đời em như mang màu hồng của tình yêu và hạnh phúc tưởng như trọn vẹn.

Gió mùa về, bâng khuâng nhớ thương cảnh xưa người cũ. Một thoáng chốc nào ấy, em thấy anh vẫn ở đây, vẫn mỉm cười dịu dàng với em, vẫn nhìn em đắm đuối như hồi mới yêu.

Gió mùa về, co người trong chiếc áo khoác rộng thùng thình của anh. Ngỡ như mình vẫn đang được anh ôm như những ngày năm đó. Mùi của ký ức vẫn luôn vương vấn đâu đây. Hay chỉ vì những yêu thương xưa cũ chẳng thể nào quên đi được. Bởi vì ở đó vẫn luôn có anh, yêu thương và che chở cho em.

Gió mùa về rồi anh ạ, nhưng bàn tay em lại trống trải vô cùng. Đã chẳng còn ai nắm tay em thật chặt mỗi lần qua đường. Chằng còn ai ôm lấy đôi bàn tay em để sưởi ấm. Như một thói quen khó bỏ, đưa đôi bàn tay ra phía trước, rồi lại hụt hẫng khi phía trước ấy chẳng hề có anh. Chỉ có khoảng không vô hình, lạnh lẽo, mênh mang đến nghẹt thở.

gió mùa

Anh! Gió mùa về. Em nhớ anh!


Nhưng gió đợt gió mùa năm ấy đã cuốn anh đi khỏi em. Vào một ngày đầy gió lạnh và có những tia nắng hanh hao nhợt nhạt u uẩn chiếu xuống con đường tấp nập. Anh vội vã đuổi theo chiếc lá đang chao nghiêng. Chỉ vì em thích, chỉ vì em vui, chỉ đơn giản vì đó là em muốn như thế. Nhưng rồi chiếc lá khẽ chao mãi, chao mãi. Và tiếng còi xe, tiếng người hét lên đột ngột. Tiếp sau đó là tiếng khóc xé vang đất trời. Còn em, lặng thinh mãi trong hình dáng ấy, khuôn mặt ấy, tiếng nói ấy, giọng cười ấy.

Qua đi những đau thương để sống thêm những ngày hạnh phúc như anh vẫn hằng ao ước. Vì anh, vì em, vì những yêu thương ta đã từng.

Gió mùa vẫn sẽ lại về, nỗi buồn ấy rồi lại sẽ đi qua, em vẫn sẽ bước tiếp về phía ấy, để được thấy gần anh thêm mỗi ngày.

P/s: Viết cho anh những ngày Hà Nội trở gió!

TheoBlogradio

Tin tức mới nhất

Hay nhất 2sao