Chết điếng với lời đề nghị của mẹ chồng
Khi về quê ăn giỗ lên, mẹ chồng dắt theo một cô gái trẻ mới 21 tuổi. Ban đầu tôi còn tưởng đứa cháu nào của bà. Đến khi bà gọi tôi lên phòng nói chuyện riêng tôi mới vỡ lẽ...
Năm nay tôi 31 tuổi, đang làm quản lí nhân sự cho một công ty du lịch. Tôi kết hôn được 5 năm, anh hơn tôi 6 tuổi và đang làm trưởng phòng kế toán. Anh là con trai một, bố chồng tôi đã mất sau khi chúng tôi lấy nhau được một năm. Mẹ chồng tôi là người phụ nữ của gia đình, từ trước đến giờ bà chỉ ở nhà lo vun vén mọi thứ. Hai vợ chồng tôi mỗi người đều thành đạt trong công việc, thu nhập rất cao nên kinh tế gia đình ổn định. Chúng tôi đã đầu tư rất nhiều cho căn hộ mình đang sống với đầy đủ tiện nghi.
Thời gian đầu mới lấy nhau chúng tôi sống rất hạnh phúc. Anh quan tâm và yêu thương tôi rất nhiều, vợ chồng hiểu, thông cảm và chia sẻ mọi thứ, chúng tôi hầu như không xảy ra mâu thuẫn. Mẹ chồng cũng hài lòng vì có được con dâu xinh đẹp và việc làm ổn định. Bà làm việc nhà, chuẩn bị cơm nước cho cả hai vợ chồng. Tôi với bà cũng chẳng có gì hục hặc.
Nhưng sống với nhau hơn một năm mà tôi vẫn chưa có em bé, dù cả nhà ai cũng mong muốn. Lúc đầu tôi và anh hay động viên nhau có lẽ do mình chậm con. Nhưng rồi cả nhà bắt đầu lo lắng và người lo lắng nhất là mẹ chồng tôi. Bà bắt đầu vận dụng tất cả kinh nghiệm của mình, nhớ được gì là bà bảo tôi áp dụng ngay. Thương chồng nên tôi cũng không từ chối bất cứ điều gì dù đôi lúc tôi và anh phải phì cười vì những chiêu của mẹ.
Tuy nhiên dù đã làm theo mọi cách tôi vẫn không có dấu hiệu gì hết. Tôi đã không còn cười được nữa khi mẹ chồng bắt đầu bóng gió xa gần, nào là cây độc không trái, gái độc không con. Chồng sợ tôi buồn nên hay cãi lại mẹ. Những lúc ấy bà lại than vắn thở dài: "Tôi biết rồi, anh chị thì có gì phải lo,chỉ có bà già này chết mà không thể nhắm mắt, làm sao dám gặp mặt ông bà tổ tiên". Bà than số bà thế này thế khác. Tôi cảm giác mình đã mang trọng tội và có lỗi với bà rất nhiều.
Khi kinh nghiệm đã không có tác dụng, bà bắt đầu cho tôi dùng các bài thuốc mà bà hỏi được ở đâu đó. Mua về bà lại cặm cụi chế biến. Mỗi chiều đi làm về, bà đều kêu tôi uống những bát thuốc đen ngòm, mùi là lạ. Thấy mẹ chồng nhọc lòng như vậy nỡ nào tôi từ chối. Dù đôi lúc phải cắn răng để cố nuốt cho trôi.
Hơn ba năm tôi vẫn chưa có em bé, mẹ chồng tôi bắt đầu chán nản. Bà không còn quan tâm gì nữa mà lúc nào cũng than thở buồn phiền. Trong bữa cơm nào bà cũng chỉ toàn kể chuyện cháu bà này, cháu bà kia, rồi ước ao giá như con dâu mình thương mình hơn. Tôi ngồi mà đắng cả họng, nước mắt cứ muốn trào ra.
Hai vợ chồng quyết định đi kiểm tra hiếm muộn, bấy lâu nay cả hai cứ dùng dằng vì sợ chính mình là nguyên nhân. Nhận kết quả kiểm tra, tôi như rơi xuống vực sâu, buồng trứng của tôi không tốt, và đây cũng chính là nguyên nhân vì sao chúng tôi không có con. Cơ thể tôi cũng không đảm bảo cho việc thụ tinh nhân tạo. Tôi khóc như mưa suốt quãng đường từ bệnh viện về nhà. Chồng tôi cứ luôn miệng an ủi là anh sẽ vẫn yêu thương và tôn trọng tôi. Anh không quá quan tâm đến chuyện con cái, anh kêu tôi đừng dằn vặt chính mình nữa. Nghe anh nói vậy tôi cũng nguôi ngoai phần nào.
Nhưng mẹ chồng tôi thì không như vậy, bà bắt đầu thay đổi. Bà không hỏi han hay nói với tôi một lời. Bà ghét tôi ra mặt, nhà có ba người nhưng khi ăn bà không ngồi chung bàn, có tôi thì không có bà. Nhiều lần, tới giờ cơm vợ chồng tôi mời cách nào bà cũng không chịu ăn cùng. Bà cứ luôn miệng nói:"Số tôi sao mà bạc phước, đến tuổi này mà không có được đứa cháu để bồng, không được gọi tiếng bà". "Trời ơi, tôi đã làm gì nên tội, rồi đây nhà này sẽ tuyệt tự tuyệt tôn". Nghe bà nói như vậy tôi chỉ biết lẳng lặng tìm chỗ mà khóc cho bớt tủi thân.
Cách đây khoảng hai tháng, bà về quê ăn giỗ của dòng họ. Khi bà trở lại, bà đi cùng một cô gái, cô gái tên L, 21 tuổi. Vì ở quê nên nhìn có vẻ hiền lành và chững chạc. Bà nói bà già rồi nên cần người ở nhà đỡ đần và nói chuyện với bà cho bớt buồn. Nghe mẹ nói vậy hai vợ chồng tôi không ai có ý kiến gì.
Nhưng cuối tuần vừa rồi, mẹ chồng có nói chuyện riêng với tôi. Bà đưa tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, khi bà muốn L sinh cho vợ chồng tôi một đứa con. Tôi đã từng nghỉ đến chuyện này nhưng thật tâm tôi không muốn, nào ngờ mẹ chồng mình đã chủ động.
Bà còn nói rất rõ L cũng đã đồng ý. Sau khi sinh con xong, L sẽ về quê. Bà nói tôi chính là nguyên nhân để bà phải làm việc này. Nếu nghĩ đến bà, đến dòng họ, đến chồng thì đừng nói gì hết mà hãy im lặng chấp nhận. Hãy cùng bà sắp xếp mọi việc cho suôn sẻ.
Tôi hoang mang vô cùng, suy nghĩ cứ rối tung lên. Khi L có con, liệu chồng tôi có thay đổi không, biết đâu vì đứa con anh sẽ bỏ tôi và cưới L thì sao. Có cháu nội bồng bế, mẹ chồng tôi sẽ vui mừng biết bao, bà có còn cần một đứa con dâu như tôi không?
Cả chính tôi nữa, người phụ nữ nào lại chịu đựng nỗi cảnh chồng mình vui vẻ với người khác trong chính căn nhà của mình. Rồi nhìn L mang trong mình đứa con của anh, tôi có chịu đựng nỗi không? Quá nhiều điều lo lắng làm tôi căng thẳng tột độ. Tôi không biết phải cư xử ra sao cho đúng. Tôi phải làm gì bây giờ, mọi người giúp tôi với?
Thời gian đầu mới lấy nhau chúng tôi sống rất hạnh phúc. Anh quan tâm và yêu thương tôi rất nhiều, vợ chồng hiểu, thông cảm và chia sẻ mọi thứ, chúng tôi hầu như không xảy ra mâu thuẫn. Mẹ chồng cũng hài lòng vì có được con dâu xinh đẹp và việc làm ổn định. Bà làm việc nhà, chuẩn bị cơm nước cho cả hai vợ chồng. Tôi với bà cũng chẳng có gì hục hặc.
Nhưng sống với nhau hơn một năm mà tôi vẫn chưa có em bé, dù cả nhà ai cũng mong muốn. Lúc đầu tôi và anh hay động viên nhau có lẽ do mình chậm con. Nhưng rồi cả nhà bắt đầu lo lắng và người lo lắng nhất là mẹ chồng tôi. Bà bắt đầu vận dụng tất cả kinh nghiệm của mình, nhớ được gì là bà bảo tôi áp dụng ngay. Thương chồng nên tôi cũng không từ chối bất cứ điều gì dù đôi lúc tôi và anh phải phì cười vì những chiêu của mẹ.
Tuy nhiên dù đã làm theo mọi cách tôi vẫn không có dấu hiệu gì hết. Tôi đã không còn cười được nữa khi mẹ chồng bắt đầu bóng gió xa gần, nào là cây độc không trái, gái độc không con. Chồng sợ tôi buồn nên hay cãi lại mẹ. Những lúc ấy bà lại than vắn thở dài: "Tôi biết rồi, anh chị thì có gì phải lo,chỉ có bà già này chết mà không thể nhắm mắt, làm sao dám gặp mặt ông bà tổ tiên". Bà than số bà thế này thế khác. Tôi cảm giác mình đã mang trọng tội và có lỗi với bà rất nhiều.
Bà than số bà thế này thế khác. Tôi cảm giác mình đã mang trọng tội và có lỗi với bà rất nhiều. (Ảnh minh họa)
Khi kinh nghiệm đã không có tác dụng, bà bắt đầu cho tôi dùng các bài thuốc mà bà hỏi được ở đâu đó. Mua về bà lại cặm cụi chế biến. Mỗi chiều đi làm về, bà đều kêu tôi uống những bát thuốc đen ngòm, mùi là lạ. Thấy mẹ chồng nhọc lòng như vậy nỡ nào tôi từ chối. Dù đôi lúc phải cắn răng để cố nuốt cho trôi.
Hơn ba năm tôi vẫn chưa có em bé, mẹ chồng tôi bắt đầu chán nản. Bà không còn quan tâm gì nữa mà lúc nào cũng than thở buồn phiền. Trong bữa cơm nào bà cũng chỉ toàn kể chuyện cháu bà này, cháu bà kia, rồi ước ao giá như con dâu mình thương mình hơn. Tôi ngồi mà đắng cả họng, nước mắt cứ muốn trào ra.
Hai vợ chồng quyết định đi kiểm tra hiếm muộn, bấy lâu nay cả hai cứ dùng dằng vì sợ chính mình là nguyên nhân. Nhận kết quả kiểm tra, tôi như rơi xuống vực sâu, buồng trứng của tôi không tốt, và đây cũng chính là nguyên nhân vì sao chúng tôi không có con. Cơ thể tôi cũng không đảm bảo cho việc thụ tinh nhân tạo. Tôi khóc như mưa suốt quãng đường từ bệnh viện về nhà. Chồng tôi cứ luôn miệng an ủi là anh sẽ vẫn yêu thương và tôn trọng tôi. Anh không quá quan tâm đến chuyện con cái, anh kêu tôi đừng dằn vặt chính mình nữa. Nghe anh nói vậy tôi cũng nguôi ngoai phần nào.
Nhưng mẹ chồng tôi thì không như vậy, bà bắt đầu thay đổi. Bà không hỏi han hay nói với tôi một lời. Bà ghét tôi ra mặt, nhà có ba người nhưng khi ăn bà không ngồi chung bàn, có tôi thì không có bà. Nhiều lần, tới giờ cơm vợ chồng tôi mời cách nào bà cũng không chịu ăn cùng. Bà cứ luôn miệng nói:"Số tôi sao mà bạc phước, đến tuổi này mà không có được đứa cháu để bồng, không được gọi tiếng bà". "Trời ơi, tôi đã làm gì nên tội, rồi đây nhà này sẽ tuyệt tự tuyệt tôn". Nghe bà nói như vậy tôi chỉ biết lẳng lặng tìm chỗ mà khóc cho bớt tủi thân.
Cách đây khoảng hai tháng, bà về quê ăn giỗ của dòng họ. Khi bà trở lại, bà đi cùng một cô gái, cô gái tên L, 21 tuổi. Vì ở quê nên nhìn có vẻ hiền lành và chững chạc. Bà nói bà già rồi nên cần người ở nhà đỡ đần và nói chuyện với bà cho bớt buồn. Nghe mẹ nói vậy hai vợ chồng tôi không ai có ý kiến gì.
Có người phụ nữ nào lại chịu đựng nỗi cảnh chồng mình vui vẻ với người khác trong chính căn nhà của mình? (Ảnh minh họa)
Nhưng cuối tuần vừa rồi, mẹ chồng có nói chuyện riêng với tôi. Bà đưa tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, khi bà muốn L sinh cho vợ chồng tôi một đứa con. Tôi đã từng nghỉ đến chuyện này nhưng thật tâm tôi không muốn, nào ngờ mẹ chồng mình đã chủ động.
Bà còn nói rất rõ L cũng đã đồng ý. Sau khi sinh con xong, L sẽ về quê. Bà nói tôi chính là nguyên nhân để bà phải làm việc này. Nếu nghĩ đến bà, đến dòng họ, đến chồng thì đừng nói gì hết mà hãy im lặng chấp nhận. Hãy cùng bà sắp xếp mọi việc cho suôn sẻ.
Tôi hoang mang vô cùng, suy nghĩ cứ rối tung lên. Khi L có con, liệu chồng tôi có thay đổi không, biết đâu vì đứa con anh sẽ bỏ tôi và cưới L thì sao. Có cháu nội bồng bế, mẹ chồng tôi sẽ vui mừng biết bao, bà có còn cần một đứa con dâu như tôi không?
Cả chính tôi nữa, người phụ nữ nào lại chịu đựng nỗi cảnh chồng mình vui vẻ với người khác trong chính căn nhà của mình. Rồi nhìn L mang trong mình đứa con của anh, tôi có chịu đựng nỗi không? Quá nhiều điều lo lắng làm tôi căng thẳng tột độ. Tôi không biết phải cư xử ra sao cho đúng. Tôi phải làm gì bây giờ, mọi người giúp tôi với?
Theo Afamily/ trí thức trẻ
-
4 giờ trướcMặc dù diễn vào đúng lúc trời mưa tầm tã ướt hết người, lạnh nhưng bé Trâm không mảy may bận tâm mà chỉ hỏi mẹ rằng "hôm nay con cười có tươi không"?
-
5 giờ trướcMidu và doanh nhân Minh Đạt đã hé lộ những cột mốc đặc biệt trong hành trình yêu kín tiếng.
-
6 giờ trướcTiến sĩ Trisha Bailey được xác định là người phụ nữ gốc Jamaica giàu nhất với khối tài sản ước tính 1 tỷ USD. Để có được thành quả này, nữ tỷ phú ngành y đã vượt qua rất nhiều thử thách.
-
7 giờ trướcNhờ tận tâm trong công việc, cô đã dành được sự chú ý của ông chủ nhà hàng lẩu và trở thành tỷ phú sau nhiều năm nỗ lực.
-
7 giờ trướcTrong 4 tháng, Vương kiếm gần 11 tỷ đồng nhờ dùng 4.600 chiếc điện thoại tạo tương tác ảo cho các buổi phát trực tuyến của khách hàng, nhưng anh ta đã phải trả giá.
-
8 giờ trướcVũ Quỳnh Anh là gương mặt đại diện cho thế hệ trẻ Việt Nam phát biểu tại buổi lễ. Với gương mặt xinh xắn, khả năng ăn nói trôi chảy, cô gái lập tức thu hút sự chú ý.
-
8 giờ trướcCô gái mới 19 tuổi đã được lựa chọn trở thành Khối trưởng Khối nữ Cảnh sát đặc nhiệm tham gia lễ diễu binh, diễu hành chào mừng kỷ niệm 70 chiến thắng Điện Biên Phủ.
-
8 giờ trướcCó một xu hướng mới ở Trung Quốc là mặc đồ thật xấu đi làm. Những người theo xu hướng này chủ yếu là các bạn Gen Z. Tại sao lại có trào lưu kỳ lạ như vậy?
-
8 giờ trướcHuấn luyện viên đội tuyển Việt Nam Kim Sang-sik cần tìm ra lời giải cho 3 vấn đề để xóa bỏ những nghi ngờ từ người hâm mộ về năng lực của ông.
-
9 giờ trướcNhiều người cho rằng việc thả đồ ăn xuống Hồ Tây "cầu nguyện cho Mèo Béo" là hành vi câu view phản cảm của TikToker, lợi dụng cái chết của chàng trai Trung Quốc.
-
10 giờ trướcTheo bạn, đáp án nào mới chính xác?
-
10 giờ trướcNhóm 4 cô gái diện set đồ dễ gây chú ý khi đến sân bay.
-
11 giờ trướcNgười giàu dạy con hiểu về bản chất con người ngay từ khi còn nhỏ, không nhất thiết phải xin phép ai để làm việc gì và quy định đặt ra có thể bị phá vỡ...
-
11 giờ trướcCơ quan chức năng tỉnh Bình Định đang xác minh phản ánh liên quan đến thu, chi tiền của đội bóng ném nữ thuộc Trung tâm huấn luyện và thi đấu thể thao tỉnh này.
-
11 giờ trướcMột gia đình ở TP Kanpur, Ấn Độ đã thuê một ban nhạc hát mừng và mở tiệc đón con gái trở về nhà sau khi ly hôn.
Tin tức mới nhất
-
3 giờ trước
Hay nhất 2sao
-
21 ngày trước