Nếu thích ai, đừng cố né tránh tình cảm của mình!

Nếu thích một ai, đừng cố né tránh, hãy thẳng thắn đối diện và phải biết nâng niu cái "rung động đầu đời" của bản thân mình dù kết quả chưa biết là cảm nắng lâu dài hay cảm nắng ngắn hạn...

Có ai trong quãng đời đi học mà không rung động trước một ai cơ chứ... Dù là người lạnh lùng hay thích sống trong khép kín, trầm lặng rồi đến cả những người ngày ngày chỉ biết vùi đầu vào sách vở và kể cả những người luôn sống theo một dãy quy tắc thì cũng sẽ đến ngày bị dậm chân tại chỗ trước một ai đó mà thôi.

Có vài người nghĩ rằng thích một ai đó khi đang còn đi học là không tốt, nó ảnh hưởng đến nhiều thứ và làm xáo trộn những thứ đang hoạt động bình thường trong cuộc đời ta. Nhưng thử hỏi có ai ngăn được con tim mình, có ai cấm được lí trí. Ai cũng vậy, đừng lấy làmlạ khi cách cư xử của ta với ai đó có đôi chút khác bình thường, đừng lấy làm lạ khi ta không còn là ta khi đứng trước một ai đó, bởi chúng chỉ là những điều hiển nhiên sẽ phải xảy ra, chỉ có điều ta chưa xác định được thời gian nhất định mà thôi.


"Rung động đầu đời" là một trong những điều đẹp nhất của tuổi thanh xuân. Khi ta thích một ai, ta sẽ không điều khiển được chính mình. Đứng trước họ, ta cảm thấy ngại ngùng, khó nói, ta thích thấy họ nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt họ, ta quan tâm họ theo một lối mòn đặc biệt. Dù mọi tình huống xảy ra giữa ta và họ sẽ hơi mất tự nhiên nhưng ta vẫn luôn muốn chúng tiếp tục. Đó chính là sự rung động mang tên "thích".

Được làm điều gì cho ai đó, được ai đó quan tâm đáp trả, chỉ vậy thôi cũng đủ vui lắm rồi. Có những khi ta thẹn thùng khó nói, đôi má ửng hồng, đôi tai ửng đỏ nhưng ta cũng không thể ngừng thích họ. Suy nghĩ về đối phương nhiều hơn thường lệ, trong giấc mơ cũng mơ thấy những hình ảnh tuyệt vời về họ, vậy thì làm sao ta có thể ngừng thích họ. Chúng ta là con người, chúng ta không phải là bộ máy, chúng ta không có nút điều khiển cảm xúc của chính bản thân mình. Cho nên cứ để cái thích ngô nghê, trong sáng đó xảy ra cho đến khi nó ngừng lại, đừng gượng ép nó, đừng cố gắng tìm kiếm nốt tắt cho cảm xúc đang dần thay đổi của chính ta.


Có nhiều người thì thích người này rồi đến người kia và cũng có những người chỉ đơn phương thích một người từ năm này qua năm khác, dù thế nào thì chúng ta cũng phải biết trân trọng và nâng niu chúng, nếu có thể thì phải lựa cho chúng có một vị trí tuyệt vời để tồn tại trong nhật kí thanh xuân của ta. Cô bạn của tôi thích đơn phương một cậu bạn từ lâu lắm rồi, thế mà đến nay vẫn còn đấy. Cảm xúc thật sự quá đỗi mãnh liệt, thử hỏi có năng lực siêu nhiên nào mà chi phối được nó. Tôi ngưỡng mộ cô bạn của mình, bao nhiêu năm như thế mà cái rung động đầu đời của cô vẫn không thay đổi.


Thích một ai đó dễ dàng nhưng cũng dễ nguôi. Cảm xúc mà, nó sẽ tự rẽ từ nhánh này sang nhánh khác, khó lòng mà trách chúng. Tôi từng thích cậu ấy và cậu ấy cũng từng rung động. Cứ ngỡ sẽ bền chặt dài lâu nhưng rồi cũng đến ngày kết thúc. Mọi thứ luôn có thể xảy ra mà, chúng tôi xác định dừng lại khi cả hai đã không còn cái gọi là thích, chỉ gọi là thích thôi không phải là yêu nhé! Thích mà, nên ngại ngùng có, khó nói có, chỉ là tiếp xúc nói chuyện thôi cũng thấy như gượng ép, gặp nhau là tránh nhau vì ngại, chúng tôi chỉ trò chuyện qua mạng, lặng lẽ quan tâm nhau vậy thôi. Mỗi người có cuộc sống riêng, chúng tôi còn lo cho việc học hành của riêng mình...


Chúng tôi còn rất trẻ, chúng tôi xuất hiện trong cuộc đời của nhau và tô điểm thêm màu sắc cho chúng. Dù thời gian thích nhau ngắn hạn nhưng vẫn đủ đẹp lắm rồi. Bây giờ, chúng tôi vẫn hay gặp nhau và vẫn tôn trọng nhau, chỉ có cái khác là sự rung động trước đối phương đã không còn. Vậy đấy, tôi mới bảo là thích dễ dàng và cũng dễ nguôi. Tôi vui vẻ trước sự thay đổi cảm xúc đó, mọi thứ thuộc bản chất suy nghĩ ta đâu điều khiển được.

Nếu thích một ai, đừng cố né tránh, hãy thẳng thắn đối diện và phải biết nâng niu cái "rung động đầu đời" của bản thân mình dù kết quả chưa biếtlà cảm nắng lâu dài hay cảm nắng ngắn hạn... Mọi cái "thích" của tuổi học trò luôn đẹp theo một cách đặc biệt.

Tôi trân trọng mọi xúc cảm tự nhiên của bản thân mình, tôi lấy làm đáng quý khi tôi được cảm nhận chúng. Mọi thứ thuộc về thanh xuân đều là điều đáng lưu giữ. Cứ thử nghĩ đi, thích một ai đâu phải làđiều đáng xấu hổ, sau này khi về già ngồi ngẫm lại mới thấy chúng ngô nghê, đáng yêu đến ngần nào. Có khi đến lúc đó ta lại hối tiếc:'' Vì sao ngày đó không thổ lộ với người ta cơ chứ?'


Theo GUU

Tin tức mới nhất

Hay nhất 2sao