Chết lặng với câu nói của người yêu khi báo tin có thai

Đứa trẻ trong bụng tôi thì lớn lên từng ngày, còn anh thì tránh mặt, tôi thật sự không biết làm sao nữa.

Tôi quen anh trong một lần sinh nhật đứa bạn cùng lớp đại học. Anh hơn tôi 5 tuổi, thành đạt, chững chạc, đẹp trai. Ngay từ khi nhìn thấy anh, tôi đã cảm thấy ấn tượng mạnh mẽ, tôi cũng không ngờ anh lại để ý đến tôi, một con bé nhà quê, non nớt chẳng có gì nổi bật.

Được anh để ý, xin số điện thoại liên lạc, tôi vui và thấy mình may mắn lắm.

Nói chuyện một thời gian thì chúng tôi yêu nhau, mới đầu anh chiều chuộng tôi lắm, cưng nựng tôi vô cùng, tôi chẳng đòi hỏi gì nhiều ở anh, chính vì thế, chỉ một cử chỉ yêu thương anh dành cho tôi thôi cũng khiến tôi hạnh phúc và vui suốt cả ngày. Thời gian trôi qua, càng ngày tôi càng yêu anh say đắm.

Yêu nhau 3 tháng thì chúng tôi gần gũi. Thời gian đấy, tối nào anh cũng đón tôi đi, đến sáng thì đưa tôi về phòng để tôi đi học. Tôi cảm thấy hạnh phúc lắm, mọi thứ trên đời lúc đó chỉ có anh mà thôi.

Mô tả ảnh.
Ảnh minh họa

Được một vài tháng, tôi cảm thấy anh không còn tha thiết với tôi như trước nữa. Anh hờ hững, lạnh nhạt, chẳng còn những lần đón đưa, những tin nhắn quan tâm như trước, tôi giận thì anh nói do anh bận quá. Mỗi ngày tôi nhắn cho anh hàng chục tin nhắn bày tỏ tình cảm, cũng có lần anh nhắn tin đáp trả lại nhưng chỉ là câu “ừ” hoặc “ok”. Anh chỉ gọi cho tôi mỗi khi anh có nhu cầu về “chuyện ấy”, mà tôi thì luôn phục vụ anh hết mình kể cả khi tôi ốm.

Mấy lần tôi gợi ý chuyện về nhà anh ra mắt nhưng anh gạt đi, anh nói bố mẹ anh khó lắm, tôi còn đang học thế này, về kiểu gì cũng bị chê, đợi sau này tôi ra trường, đi làm rồi tính tiếp.

Tính anh cũng cục cằn,  lúc nào anh vui thì tôi mới được vui, còn lúc nào anh cáu kỉnh mà tôi hỏi nhiều là thể nào tôi cũng bị chửi. Có hôm anh buồn bực gì anh chở tôi vào nhà nghỉ và làm tôi như một con vật, anh không quan tâm đến cảm xúc của tôi như thế nào, tôi có bị đau hay không. Bạn bè tôi cứ nói tôi ngu dại nhưng không hiểu sao lúc nào tôi cũng thấy mình không thể dứt bỏ anh được.

Tôi trễ kinh và phát hiện mình có thai. Nỗi sợ hãi xen lẫn vui mừng khiến tôi rưng rưng chẳng biết phải làm gì. Tìm gặp anh, tôi cứ ngỡ anh sẽ vui mừng đón nhận, rồi sẽ nói về chuyện kết hôn, nhưng thật không ngờ, anh chỉ dửng dưng, rồi nói: "Bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp, em còn đang đi học, làm sao lấy chồng sinh con được".

Rồi anh khuyên tôi bỏ đứa trẻ đi, còn trẻ sau này còn cơ hội. Tôi nhất định không nghe, thấy vậy anh nổi cáu: "Tôi nhẹ nhàng mà cô không nghe. Ai bảo cô ngu, việc phòng tránh cũng không biết. Cô muốn giữ thì tự nuôi một mình, tôi không biết".

Anh bỏ đi, trước khi đi anh vứt cho tôi câu nói lạnh lùng: "Cô nghĩ kỹ đi, bao giờ xong thì nói với tôi", rồi anh bỏ lại cho tôi xấp tiền. Mặc cho tôi khóc lóc, cầu xin thế nào cũng không được.

Mấy ngày hôm nay, tôi bàng hoàng lắm, gọi cho anh thế nào cũng không được. Một mình hoảng loạn, tôi chẳng biết phải thế nào, tôi không ngờ anh lại độc ác với tôi như vậy, nhưng tôi thương con, tôi làm sao có thể bỏ con đi như vậy. Tôi phải làm sao đây?

Theo Khỏe & Đẹp

Tin tức mới nhất