Đàn bà đức hạnh đâu phải ở sự hi sinh
Em đã từng oán trách chồng khi khấm khá đã quên hết những ngày vợ chồng mắm muối có nhau, vội phụ bạc vợ để chạy theo mấy cô trẻ đẹp. Nhưng em biết em sai rồi anh à, lỗi lại là ở chính những người vợ không chịu thay đổi bản thân như em...
Kể từ ngày đó, khi ta không là của nhau cũng được 2 năm rồi phải không anh? Thời gian không quá dài cũng không quá ngắn những cũng để để em tìm lại được chính con người mình, sống những ngày tháng cho riêng em, em được sống lại những này tháng của cả một thời tuổi trẻ em đã bỏ lỡ. Và em cũng không phải hy sinh, sống đức hạnh vì anh nữa.
Người ta vẫn bảo “phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng”. Đúng thật, em đã từng rất tự hào khi lấy anh làm chồng anh à. Anh là một người mà theo các cô gái nhận xét rất điển trai, anh càng đẹp hơn khi bề ngoài anh là một chàng trai học thức. Và chính em cũng bị anh thu hút bởi điều đó. Đặc biệt hơn cả là anh có học thức khiến em vô cùng ngưỡng mộ. Hiện anh đã tốt nghiệp thạc sĩ kinh tế tại một trường có tiếng trong nước và có một công ăn việc làm ổn định.
Và rồi, em đã cùng anh bước lên xe hoa khi em vừa tròn 22 tuổi. Một con bé vừa ra trường đáng nhẽ ra là nên dành thời gian kiếm tiền nhiều hơn để dành thời gian cho bản thân mình rồi được đi đến thật nhiều nơi cùng bạn bè và cống hiến cái gọi là tuổi trẻ. Nhưng em lại chọn anh, chọn anh là bạn đồng hành cùng em trên những chuyến đi của cuộc đời.
Có những ngày anh đi học và đi làm về có cáu gắt một chút em cũng cho qua hết bởi em biết anh học hành căng thẳng nên em chấp nhận.
(ảnh minh họa)
Cưới nhau chẳng được bao lâu thì anh có chuyện muốn hỏi ý kiến của em. Mà thực chất là thông báo tới em thì em nghĩ sẽ đúng hơn anh à. Anh thông báo là anh đã đỗ tiến sĩ và muốn lấy số tiền được bố mẹ, bạn bè mừng ngày cưới để lo cho việc học hành. Mừng và tủi sao cứ đan xen lẫn nhau vậy anh? Mừng vì phần cũng tự hào cho anh, cho em, cho gia đình mình. Thế nhưng sao bỗng nhiên em không có giá trị trong anh khi anh khi chuyện lớn của cả hai mà chỉ mình anh quyết định?. Anh nói anh muốn đầu tư bản thân vào kiến thức để sau này có thật nhiều tiền lo cho cuộc sống của 2 đứa. Em có thể coi đây là lời an ủi tự từ tâm của anh không anh?
Những ngày tháng đèn sách của anh lại tiếp tục, em lui về phía “hậu trường” để trở thành hậu phương vững chắc cho anh yên tâm học hành. Em cố gắng kiếm nhiều tiền, ngày làm ở cơ quan rồi tối về nhận làm thêm việc này việc kia, việc gì em cũng làm miễn là có thêm thu nhập. Học tiến sĩ đâu có đơn giản vài ba chục triệu phải không anh? Mà vợ chồng trẻ tụi mình thì nào đâu có nhiều gì cho cam. Nhưng em vẫn chấp nhận, vì anh và vì gia đình em vất vả một chút, 4 năm em cố gắng thêm một chút để anh tập trung cho đam mê của mình cũng không sao. Vì anh cũng là vì gia đình nhỏ của mình mà anh.
Có những ngày anh đi học và đi làm về có cáu gắt một chút em cũng cho qua hết bởi em biết anh học hành căng thẳng nên em chấp nhận. Chấp nhận để anh có thể “xả” vào cái thùng rác là em. Chắc anh nghĩ đây là nghĩa vụ và trách nhiệm của một người vợ như em phải chịu phải không anh? Nhưng không sao, em sẽ chấp nhận hy sinh tất cả vì anh, vì gia đình mình. Em luôn hiểu cho anh mà nhưng nào anh có biết, em đã khóc rất nhiều mỗi lần anh cáu giận lên em trong khi em ngày một gầy đi, cái ngon không dám ăn để dành chồng cho chồng lấy sức học hành. Làm thêm thắt từng cái nơ, rồi kéo cắt vào tay, keo dính đầy tay và trị giá thành phẩm của em làm ra chỉ với 200 đồng. Nhưng anh nào có để tâm tới những vết chai sạn ngày một dày hơn trên tay em. Từng là một cô sinh viên năng động trong công tác Đoàn – Hội em trở nên nhạt nhòa hơn bao giờ hết. Bạn bè thì ít tụ tập, em không còn là chính em nữa mà trong đầu em chỉ nghĩ tới anh, tới việc kiếm thêm thu nhập để chúng ta cùng trang trải mọi việc, là chỗ dựa vững chắc cho mỗi khi anh mệt mỏi.
Em nhìn lại bản thân em trong thân xác gầy gò này thì chắc là anh không còn cảm giác với em cũng đúng thôi anh nhỉ. (ảnh minh họa)
Anh nhớ không, em đã đồng hành cùng anh suốt một nửa chặng đường học rồi đó. Và vào một ngày, chắc phải lâu lắm rồi em mới được khóc trong sự hạnh phúc. Không phải khóc khi mỗi lần bị keo 502 dính chặt rát bỏng tay. Ngày mà em được làm mẹ anh à. Cái ngày mà có lẽ em nghĩ em sẽ hạnh phúc nhất nhưng có lẽ là không phải, nó là ngày em phải một lần nữa là người chấp nhận hy sinh tất cả. Anh đi học về, em thật mừng rỡ để khoe với anh rằng chúng ta đã có con. Em tin là anh sẽ mừng lắm, nhà mình sẽ có thành viên mới đấy anh. Vậy mà anh chẳng chút nào vui mừng mà lặng lẽ đi ra ngoài sau khi nhận được tin vui từ em. Trở về nhà anh cầm và đưa cho em 1 vỉ thuốc và muốn em bỏ thai. Lý do là vì kinh tế nhà chúng ta còn yếu kém và anh muốn khi anh học xong kinh tế tốt thì con của chúng ta sẽ có cuộc sống tốt hơn rất nhiều. Em lại đành nghe anh, ngậm từng viên thuốc để xa con. Những cơn đau co thắt khiến em như đứt từng khúc ruột. Thế mà nghĩ đến anh, em lại càng cố gắng để vượt qua nỗi đau này.
Từng ngày qua đi, em lại có thêm nhiệm vụ là uống thêm những viên thuốc tránh thai của anh dù thực lòng em không hề muốn. Nhưng em lại chấp nhận hy sinh anh à. Em tin anh, tin vào tương lai tốt đẹp hơn của chúng ta. Thế rồi 4 năm qua đi, anh đã chính thức được cầm chiếc đỏ trong tay. Anh nói với em là không cần phải qua làm gì cho phức tạp chỉ cần mình anh đi là đủ. 4 năm từng ngày từng phút vất vả em chỉ mong có ngày này được nhìn anh bước lên bục vinh quang, được tự hào về anh. Thế rồi em cũng không được tới dự. Phải chăng ngày ấy em tự đặt ra cho mình những câu hỏi vì sao thay vì chấp nhận thì có lẽ sẽ tốt hơn cho em rồi anh nhỉ?
Tầm bằng tiến sĩ đã giúp anh phát triển rất nhều trong công việc. Em từng nghĩ mình sẽ hạnh phúc đấy anh à. Nhưng không, cuộc đời em thật quá bạc, hay đây là kết quả cho việc em chấp nhận hy sinh vì anh quá nhiều? 4 năm em cùng vượt sông vượt biển, bỏ qua tuổi thanh xuân để từng mơ mộng sẽ nắm tay anh đi khắp thế gian thế mà giờ bàn tay của anh lại nắm lấy một bàn tay khác? Và rồi đau đớn hơn khi em tự nhận được cái kết bằng việc em không thể có con khi đã quá lạm dụng thuốc tránh thai. Thứ mà anh hàng ngày cứ trao cho em niềm tin để rồi tự bàn tay anh ném em xuống đáy sâu.
Em nhìn lại bản thân em trong thân xác gầy gò này thì chắc là anh không còn cảm giác với em cũng đúng thôi anh nhỉ. Anh giờ quyền cao chức trọng, có địa vị trong xã hội, uy phong hơn thì với một cô gái đi cạnh anh chắc sẽ đẹp hơn em rất nhiều.
Em đã từng oán trách chồng khi khấm khá đã quên hết những ngày vợ chồng mắm muối có nhau, vội phụ bạc vợ để chạy theo mấy cô trẻ đẹp. Nhưng em biết em sai rồi anh à, lỗi lại là ở chính những người vợ không chịu thay đổi bản thân như em, cứ mãi phía sau mà không chịu dấn bước ngang cùng chồng. Sự hy sinh của vợ lúc này, đối với chồng chỉ là ngu muội. Bởi vì ở đời, cái gì thừa quá cũng thành lãng phí. Mà đã là đồ thừa, thì có mấy ai xem trọng. Giờ đây, em đang một mình đi tới những vùng đất lạ để viết tiếp cuộc đời mình. Anh à, giờ em mới biết thế giới này rộng lắm, không chỉ còn có anh và hai chữ “hy sinh” nữa.
Theo Khám phá
-
20 phút trướcAnh ta hoảng hốt khi thấy tôi xuất hiện. Trái ngược với chồng, vợ anh lại rất bình tĩnh, chào đón tôi như một người khách tới nhà. Đến lúc này tôi mới nhận ra, vợ anh ấy cực kỳ dịu dàng và xinh đẹp.
-
11 giờ trướcTôi bất ngờ đến sốc trước quá khứ của chồng, anh ta chưa một lần nói thật về chuyện đó.
-
13 giờ trướcHiện nay, giá nhà ở Hà Nội đang tăng cao. Nhiều người tự hỏi, với mức lương 7 triệu đồng/tháng thì trong khoảng thời gian bao lâu mới có thể mua được nhà?
-
19 giờ trướcMỗi dịp lễ, Tết, mẹ lại xốn xang muốn về gặp họ hàng, người thân. Nghĩ đến cảnh người ta có quê, có nhà để về, mình thì không, mẹ lại giấu tôi khóc.
-
1 ngày trướcCác cụ xưa có câu “một giọt máu đào hơn ao nước lã”, thế mà anh em ruột nhà tôi chẳng bằng ao nước lã.
-
1 ngày trướcTôi ngày càng đắm chìm vào sự hão huyền đó, bỏ bê chồng con và công việc gia đình.
-
1 ngày trướcTừ con chim bị ghét bỏ, Lá của tôi đã được mẹ cưng hết mức vì khui ra một chuyện động trời.
-
1 ngày trướcTưởng bố cho căn nhà thì may ra tôi suy nghĩ lại. Vậy mà ông vẫn keo kiệt và coi thường con gái như xưa.
-
1 ngày trướcBà bạn thân hàng xóm đã giới thiệu người yêu cho tôi, để tôi khỏi cô đơn ở tuổi 61 sau nhiều năm góa bụa, không ngờ bà ấy lại là "tiểu tam" xen vào cuộc tình này.
-
1 ngày trướcTôi cứ nghĩ vợ mình không hề biết chuyện này. Bởi 3 tuần nay, mọi chuyện vẫn trót lọt, vợ tôi cũng không có biểu hiện gì khác ngày thường.
-
1 ngày trướcNhìn thấy sự bất thường trong mối quan hệ giữa mẹ chồng và chồng, cô lập tức đồng ý ly hôn, chỉ muốn rời xa càng sớm càng tốt.
-
2 ngày trướcChỉ còn 1 tuần nữa là đến dịp nghỉ lễ nhưng tôi chẳng còn tâm trạng nào để vui vẻ được nữa.
-
2 ngày trướcMẹ chồng sẽ càng ghét nếu tôi dám hủy chuyến du lịch cùng gia đình dịp lễ này, nhưng team building là bắt buộc, tôi rất muốn tham gia vì đây là chuyến đi nước ngoài.
-
2 ngày trướcMới sớm, mẹ đã gọi điện hỏi xem dịp lễ này con có về quê ngoại. Chưa kịp trả lời đã thấy mẹ sụt sùi, giọng nghẹn lại, con cũng cứ thế nước mắt tuôn rơi.
-
2 ngày trướcĐó là bữa cơm cuối cùng tôi góp mặt vì sau đó mẹ đã đưa tôi đi nơi khác sống.
-
2 ngày trướcNgày đầu về nhà chồng, vừa thay vội chiếc váy cưới, mẹ chồng đã gọi tôi ra rửa nốt đống bát đũa còn lại.
-
2 ngày trướcDù sau này vợ chồng ly hôn, tôi vẫn nhớ như in ngày anh cầu hôn mình. Không phô trương, không màu mè, anh chỉ nói sẽ cố gắng cho tôi cuộc sống vui vẻ nhất.
-
3 ngày trướcBố mẹ chồng bất ngờ đến chơi nhưng chồng lại dặn vợ chỉ được mua đồ ăn chay, không mua thịt. Khi sự thật được tiết lộ nàng dâu bỗng rưng rưng.
-
3 ngày trướcMẹ tôi khóc vì nghĩ con dâu trưởng đã không ra gì, con dâu thứ cũng đối xử với bố mẹ chồng tệ bạc nốt. Tuy nhiên, ông bà vẫn đồng ý với đề nghị của vợ tôi.
Tin tức mới nhất
-
10 giờ trước
-
10 giờ trước
-
11 giờ trước
Hay nhất 2sao
-
10 ngày trước