Mùi hương đàn bà trên chuyến xe buýt định mệnh (Phần Cuối)

"Lòng dạ anh là một đường thẳng, chỉ vì gặp em nên nó mới gấp khúc quanh co, lươn lẹo, lưu manh thế!"

Lâm Phong mở cửa, Vân Hy đứng bên ngoài không bước vào phòng. Rõ ràng, hai bàn tay nàng đang vặn vẹo nhau. Môi trên nàng đang cắn môi dưới. Vẻ mặt có chút căng thẳng. Mồ hôi tự dưng rịn ra trong lòng tay Lâm Phong. Anh cố gắng lấy một giọng thật tự nhiên hỏi Vân Hy:

- Có chuyện gì sao?

- Lâm Phong, ngày hôm nay thật sự điên rồ. Là tôi đã thực sự điên rồ mất rồi.

Lâm Phong định chen vào nhưng Vân Hy ra hiệu hãy để mình nói:

- Em không biết mình có nên xin lỗi anh không nữa? Nếu như hôm nay em phải nói xin lỗi anh, thì em là từ giờ tới cuối đời, em phải nói xin lỗi anh mỏi mồm vì sự điên rồ của mình mất. 

- Thế nghĩa là sao?

- Nghĩa là, chúng mình yêu nhau thật đi!

Lâm Phong ngây ngốc đứng nhìn Vân Hy. Mãi sau anh mới nói:

- Là em tỏ tình tôi?

- Đúng, là em tỏ tình. Em không muốn chờ đợi nữa. Chờ đợi chỉ khiến mọi thứ cảm giác nhạt nhẽo đi mất. Nếu có thể, em muốn mình tỏ tình với anh ngay khi tâm trạng mình rạo rực nhất. Có lẽ, yêu một người là không cần phải tính toán quá lâu. Nếu như anh bất ngờ quá! Em cho anh mười phút để suy nghĩ. Mà không, mười giây, em chỉ đợi được mười giây thôi. Anh nghĩ đi!

Mùi hương đàn bà trên chuyến xe buýt định mệnh (Phần Cuối)-1

- Sao, hết 10 giây anh không có câu trả lời

Lâm Phong nhìn Vân Hy với tất cả sự chân thành:

- Vân Hy, anh nghĩ, anh đã trả lời em từ cách đây 10 năm rồi. Không phải là mười giây vừa trôi qua nữa. Anh đã yêu em từ 10 năm trước, và giờ, chỉ là anh đang tiếp tục mối quan hệ đó với em.

Tim Vân Hy như ngừng đập. Nàng hoảng hốt:

- Lâm Phong, anh nói gì?

- Vân Hy, anh là Thanh Bình, là cậu bé ngày xưa cùng em đi học, cùng em hái lá sen che đầu, là cậu bé cùng em mua kẹo dừa mỗi khi tới lớp, là người cùng em chơi chuyền, chơi chắt, đánh đáo, bắn bi… là cậu bé xoa đầu em ngồi bên em dưới hàng hoa dâm bụt khi mẹ mất, là cậu bé khi ra đi chưa kịp nói với em lời tạm biệt, một lời tạm biệt đằng đẵng hơn chục năm… Anh xin lỗi!

Vân Hy như chưa tin vào những gì Lâm Phong nói. Nàng hỏi lại:

- Anh, anh nói anh là ai cơ?

- Vân Hy, anh là Thanh Bình đây! Anh xin lỗi vì đã không nhận ra em sớm hơn. Lúc đầu, anh nghĩ, có lẽ chỉ là sự trùng tên ngẫu nhiên. Nhưng rồi, mỗi khi gặp em, đều khiến anh nhớ về những kỉ niệm cũ. Rồi tình cờ nghe em nhắc tên anh, anh mới biết đó chính là em. Xin lỗi em, Vân Hy…

- Vậy là, anh đúng là Thanh Bình sao?

- Ừ, là anh!

- Là anh, là anh thì sao chứ? Nếu như anh là cậu ta t ì anh nghĩ tôi sẽ sao chứ? Khốn kiếp, nếu anh là cậu ta thì tôi sẽ mãi mãi không bao giờ thèm nhìn mặt anh nữa!

- Vân Hy, là anh có lỗi, là anh xin lỗi em…

- Tôi có lỗi mà cho anh xin à? Anh có tư cách gì đứng trước mặt tôi mà vỗ ngực nhận anh là cậu ta? Cái kẻ, mà  hơn 10 năm trước là bạn của tôi, nhưng giờ là gì? Anh nghĩ hơn 10 năm rồi thì có thể là cái quái gì chứ?

Mùi hương đàn bà trên chuyến xe buýt định mệnh (Phần Cuối)-2

- Anh nhớ em! Anh vẫn luôn nhớ em! Và ngay lần đầu gặp lại, dù chưa nhận ra em, anh đã tự nhủ lòng, nhất định phải gặp lại em…

- Có vẻ trong đời anh phải tự nhủ cỡ vài nghìn lần rồi nhỉ?

- Không đúng, chỉ có duy nhất với một người…

Vân Hy đá Lâm Phong một cái đau điếng vào chân khiến anh khụy xuống. Nàng chỉ mặt Lâm Phong hét lên:

- Đồ khốn! Anh còn định lừa tôi à? Anh được lên thành phố sống cùng cha mẹ, được ăn sung mặc sướng, ngày ngày không còn biết tới những trò trẻ con bẩn thỉu, ngày ngày đều được nhìn những cô gái yểu điệu thướt tha, trắng ngọc trắng ngà trong những bộ đầm công chúa… nên quên con bé nhà quê đen đủi, thò lò mũi xanh, ăn khoai nướng bẩn mồm, răng sâu răng sún, mắt to hơn người…

- Là anh háo sắc, có mới nới cũ, là anh xấu xa nên nghĩ rằng một con bé như thế lớn lên thì không thể nào xinh đẹp như đám con gái thành phố… Nên nhất định không về thăm tôi, không đi tìm tôi mà cũng chẳng hề bận tâm nhớ tôi chút nào đúng không? Anh sợ tôi dậy thì không thành công thì anh bị hớ chứ gì? Tôi nói cho anh biết, anh nhầm rồi đấy!

Lâm Phong không biết nói gì ngoài việc khóa miệng mình lại và mở to mắt ra mà nghe nàng hỏi tội. Lòng rõ là oan khuất nhưng cũng không tránh khỏi cảm giác thất kinh. Có vẻ nàng nói một thôi một hồi rồi cũng thở hổn hển rồi nhưng chưa hề muốn dừng lại. 

- Ờ, thì bây giờ anh chẳng phải đang si mê tôi mà, anh đang thích tôi đến đần độn cả người đấy sao? Anh thấy tôi đẹp đúng không? Đẹp lồng lộn đúng không? Đã thế chị đây nói cho mà biết, chị sẽ khiến cho người thèm nhỏ rãi cũng không có được động vào chị nghe chưa?

Giờ thì nàng mệt rồi. Nàng vừa lấy tay quệt nước mặt nước mũi tùm lum. Giọng nói thì như đao như kiếm, như sắt như đá nhưng thực ra lòng lại mềm hơn cả nước. 

Lâm Phong thì như đang bị trăm ngàn tảng đá quẳng vào đầu. Mọi thứ đều trở nên ong ong và quay cuồng. Trời đất ơi, trên đời này, có lẽ chỉ có nàng mới nghĩ ra được những lời nhiếc mắng người kinh điển đến vậy mà thôi. Lâm Phong liền nắm chặt tay Vân Hy dỗ dành:

- Là anh sai rồi! Anh xin lỗi Vân Hy bé nhỏ. Nhưng hơn 10 năm đã dài lắm, em có thể nghe anh 10 phút không? 10 phút so với hơn 10 năm, dù sao cũng chỉ là một khoảnh khắc. Được không?

Mùi hương đàn bà trên chuyến xe buýt định mệnh (Phần Cuối)-3

Thấy Vân Hy có vẻ xuôi xuôi. Lâm Phong vừa lau nước mắt, nước mũi cho Vân Hy bằng tay áo của mình giọng vừa dỗ dành: Đừng khóc nưa! Nghe anh giải thích này!

- Đúng là anh nghĩ, em lớn lên làm sao mà xinh đẹp được cơ chứ? Làm sao mà dịu dàng được kia chứ? Thế nên, từ trước tới giờ anh chưa hề để mắt tới một cô gái nào xinh đẹp và dịu dàng. Chưa khi nào anh có tư tình với ai cho đến ngày gặp em! 

Vân Hy cấu Lâm Phong tím tay, miệng khẽ rít: - Anh muốn chết đúng không? Nhưng lòng thực đã tin người ta tới ngốc nghếch rồi!

Lâm Phong khẽ cười:

- Ừ, anh muốn. Nhưng từ từ đã!

- Ngày cha mẹ đón anh lên thành phố, là khi ông nội đã chấp nhận mẹ và anh. Trước đó, cả gia đình nhà nội không chấp nhận con dâu không môn đăng hộ đối là mẹ. Mẹ có anh, sinh anh ra, một mình nuôi anh cứng cáp rồi mới gửi về với ngoại.

- Mẹ vẫn đi làm và kiên trì để chờ đợi sự đồng ý của ông bà. Những tưởng ngày cả gia đình đoàn tụ là ngày hạnh phúc, nhưng đó lại là ngày đại tang. Chiếc xe ô tô đón anh hôm ấy bị tai nạn, cả bố và mẹ đều ra đi. Chỉ còn mình anh sống sót. Đó cũng chính là lí do anh sợ độ cao, anh sợ cảm giác rơi tự do ấy.

Vân Hy tái mặt, nàng run rẩy nắm lấy cánh tay Lâm Phong.

- Cú sốc ấy khiến anh trầm cảm nặng. Anh không ra ngoài, không tiếp xúc với ai, anh thường xuyên gặp ác mộng và sợ hãi. Ông nội cho rằng, anh chính là oan nghiệt của gia đình. Ông đổ lỗi cái chết của cha anh là do anh. Chỉ có bà nội, bà dành tất cả tình yêu thương để mong hàn gắn lại vết thương trong lòng anh. Dần rồi anh mới đi học trở lại.

- Nhưng kí ức nhớ nhớ quên quên. Đến khi trí nhớ anh hồi phục, anh muốn quay lại nhà ngoại. Nhưng ông nội bảo: bà ngoại mất rồi, không có lý do gì khiến anh quay lại đó. Nếu như anh muốn đi, ông không cản. Chỉ là không cần quay lại nữa.

Bà nội động viên, an ủi anh. Nói rằng, hãy kiên nhẫn, đợi ông thực sự có thể quên đi chuyện cũ, mở lòng với anh. Khi ấy anh có thể làm mọi thứ theo ý mình. Anh vào đại học, tất nhiên là chậm hơn mọi người hai năm.

Ông cũng đã nguôi ngoai chuyện cũ và mở lòng với anh. Khi anh kể về những ngày tháng ấy, ông bảo: Học xong đại học, anh có toàn quyền quyết định mọi chuyện của cuộc đời mình. Khi ấy ông không cản nữa. 

Mùi hương đàn bà trên chuyến xe buýt định mệnh (Phần Cuối)-4

Anh cũng không dám chắc, cô bé ngày nào có thể nhớ anh. Trẻ nhỏ mà, nhanh nhớ cũng nhanh quên. Anh sợ chỉ có mình anh vì thiếu thốn mà nhớ mãi những điều ngọt ngào đã cũ. Anh tự nhủ lòng, nếu quay lại, em cũng đã lớn rồi.

Không biết còn nhớ anh không? Mà em cũng không phải sắc nước hương trời, nên nhất định cứ để em thêm chút hương sắc đã. Nếu như chúng mình có duyên, nhất định sẽ gặp lại. Còn nếu như, em con bồng con bế rồi, anh sẽ ngậm ngùi ra đi thôi. Nhưng sẽ đau lòng lắm đấy!

Nhưng ông trời vốn chẳng cho anh được hưởng thú nhàn nhã thanh thản, nhất định chưa thể gỡ em ra khỏi đời mình. Vì thế, chưa kịp rung động bởi những cô gái mỹ miều của thành phố phồn hoa này, đã nhất nhất đưa anh vào trong chiếc tròng này của em!

Vân Hy mắt ngấn nước cắn vào vai Lâm Phong:

- Anh còn đùa được!

Lâm Phong khẽ cười:

- Hôm em gặp anh ngoài ngõ là hôm ông nội cho người tới đón anh về. Ông bảo sắp ra trường rồi nên nhất định không cho anh lang thang bên ngoài nữa mà phải về nhà ở. Anh đã năn nỉ ông cho anh thêm một tuần. Mãi, ông mới đồng ý đấy!

- Anh cần một tuần để làm gì?

- Thì cưa đổ em!

Anh tự tin quá đấy!

- Ừ, anh không tự tin lắm đâu. Nhưng có lẽ đó là giới hạn lớn nhất anh có thể có rồi. Anh hiểu tính ông anh. Nhưng ai ngờ, có một hôm mà anh đã đổ ngục vì em. Anh cũng không nghĩ mình dễ dãi thế! Đàn ông thời nay nếu không quản chặt thì đều có thể sa ngã mất! Nếu không, có khi chửa hoang mấy chục lần cũng nên!

Vân Hy không nhịn được mà bật cười. Nàng véo Lâm Phong:

- Anh thật, lưu manh hết chỗ nói!

- Nhưng em thích đúng không?

- Vậy mà khi Ngọc Nhi nói anh giống Thanh Bình, em lại là người phủ nhận đầu tiên. Em không nghĩ cậu bé chín chắn, ngoan ngoãn, đĩnh đạc của em lại biến thành một tên lưu manh mồm mép kinh khủng như bây giờ!

- Lòng dạ anh là một đường thẳng, chỉ vì gặp em nên nó mới gấp khúc quanh co lươn lẹo lưu manh thế!

Mùi hương đàn bà trên chuyến xe buýt định mệnh (Phần Cuối)-5

Vân Hy lại cười:

- Trời, anh còn trích ngôn tình nữa. 

- Em yên tâm, cả đời này anh chỉ vì em mà lưu manh!

Vân Hy rúc vào ngực Lâm Phong:

- Em đồng ý cho anh lưu manh hết cỡ!

Đào Thy
Theo Vietnamnet

Xem link gốc Ẩn link gốc https://vietnamnet.vn/ban-doc/cong-dong/mui-huong-dan-ba-tren-chuyen-xe-buyt-dinh-menh-phan-cuoi-n-135709.html

truyện ngôn tình truyện ngắn tình yêu Tình yêu

Tin tức mới nhất