Xây tổ ấm với người bạn cùng bàn, giá mà chúng ta cũng có thể...

Chúng ta đã đủ chín chắn để nhận ra hai người chỉ có thể bước qua nhau mà thôi.

Mấy hôm nay, thấy người ta hạnh phúc khoe nhau tấm ảnh chụp chung hồi còn đi học và cả bây giờ sắp thành "phụ huynh" của con nhau, tớ lại xuyến xao nhớ đến cậu - bạn cùng bàn một thời. Chúng ta cũng đã từng hạnh phúc như thế, chỉ là, thiếu đi phần của tương lai mà thôi.

Những ngày còn say mê hồn nhiên, chúng ta hạnh phúc là mỗi ngày đến trường lại được nhìn thấy người mình thích, vẫn ở đấy, bình yên và vui vẻ; là những lúc ngượng ngùng khi khẽ chạm tay nhau; là trên đoạn đường về chung đôi ngắn ngủi, vẫn cố nép thật sát để được gần nhau thật lâu nhưng cũng chỉ có vậy rồi lại lặng lẽ đi cạnh nhau mặc cho những nhịp ấm nồng nơi ngực trái cứ khẽ đập nhẹ nhàng.

Xây tổ ấm với người bạn cùng bàn, giá mà chúng ta cũng có thể...-1

Một thời, cậu là mọi cung bậc yêu thương của tôi. Là nỗi nhớ nhung của những ngày nghỉ cách xa; là niềm mong chờ để được gặp cậu, được đi cạnh để cảm nhận sự ấm áp trong từng hơi thở của cậu; là những lúc cố ý giận hờn vu vơ để được cậu dỗ dành như một đứa trẻ...

Cứ như thế, chúng ta lớn lên cùng sự có mặt của nhau trong đời. Nhưng rồi, yêu xa đã vô tình chia cắt thứ tình cảm còn chưa chín muồi ấy.

Khoảng cách, vốn dĩ chưa bao giờ đặc biệt trong từ điển ngôn ngữ của tôi, nhưng từ khi hai người chia xa để thực hiện ước mơ riêng trên giảng đường đại học, nó trở thành thứ đáng sợ nhất mỗi lần nhắc đến. 

Xây tổ ấm với người bạn cùng bàn, giá mà chúng ta cũng có thể...-2

Yêu xa, dù có tin tưởng đến mấy cũng có lúc phải nơm nớp lo sợ rằng một khoảnh khắc nào đó, con tim cậu lạc lối, rẽ về hướng khác mà nơi đó không có bóng dáng tôi. Sợ cậu quên mất thói quen trò chuyện cùng tôi mỗi tối và gửi những ngọt lành khi thức giấc. Sợ cậu quên mất một người vẫn đang chờ đợi mà không quay về. Tôi từng rất sợ những điều đó cho đến khi... nó thành sự thật.

Tiếc rằng, mọi thứ giờ đã là quá khứ mất rồi.

Tôi giờ chỉ còn biết nhìn lại chuyện đã từng giữa chúng ta cùng nỗi chếnh choáng nhớ cậu và bồi hồi chút tiếc nuối. Giá như hai người không nằm trong quỹ đạo "tình đầu chỉ để nhớ" thì tốt biết mấy. Giá như chúng ta gặp nhau vào một thời điểm khác. Giá như lời hẹn năm ấy thành sự thật. Giá như...

Bao nhiêu "giá như" cũng không còn ý nghĩa gì. Tôi đã khác, cậu cũng khác rồi. Chúng ta đã đủ chín chắn để nhận ra hai người chỉ có thể bước qua nhau mà thôi. Mọi chuyện trên đời đều có lí do của nó. Cũng như hôm nay, có thể chỉ một mình tôi đang tự huyễn hoặc mà nuối tiếc cho chuyện của chúng ta trong khi cậu đã tìm thấy một nửa để kết đôi vừa vặn.

Chúng ta đã không thể có nhau suốt đời, chỉ mong cậu sẽ luôn giữ gìn những năm tháng hạnh phúc bên nhau ấy. Và tôi biết, tận sâu trong mỗi chúng ta đều chứa một khoảng trời rất xanh, mà ở đó có bóng dáng người ta từng gọi là bình yên.

Theo Trí thức trẻ


Tình yêu

Tin tức mới nhất