Bà mẹ “có một không hai”
Duyên ngán ngẩm cũng chẳng buồn nghe ngóng tin về mẹ, vì cô biết mẹ cô “chán đời” lắm. Có lẽ trên đời này bà là bà mẹ “có một không hai”, phải thay hẳn “máu” may ra mới thành người mẹ tốt được.
Mười tám tuổi, cái tuổi thiếu nữ còn đang mơ mộng yêu đương thì bà Chín đã sinh ra Duyên. Nguyên do cũng chỉ vì bà lớn sớm hơn các bạn cùng trang lứa nên chuyện yêu đương cũng bạo liệt hơn mấy người bạn kia nhiều.
Bà yêu túi bụi, hối hả một thời gian với một anh “dạt bờ dạt bụi” rồi mang thai Duyên. Cha mẹ bà hết sức phiền lòng vì cô con gái xinh đẹp nhưng trắc nết lại vơ bèo dạt tép thằng rể mà theo ông bà thì “Trông chả ra cái giống gì…”. Nhưng biết làm sao khi “trâm anh thế phiệt’’ nhà hai cụ bụng đã lùm lùm. Thôi đành phải cưới vậy!
Cưới xong loáng thoáng qua được nửa năm thì bà Chín sinh ra Duyên. Ông trời bắt tội nên bố Duyên ra đi trong một lần tai nạn, thế là bà mồ côi cha từ thuở lọt lòng. Bà Chín đau buồn ngất lên ngất xuống một thời gian rồi thì lại tưng bừng hớn hở như “nông dân được mùa”. Cũng phải, năm ấy bà mới 19 tuổi, xuân sắc phơi phới như thế thì trách sao bà chẳng nhanh chóng chôn vùi nỗi đau góa phụ mà tất bật yêu đương.
Duyên được mẹ gửi gắm cho ông bà ngoại nuôi bộ từ bé. Lớn lên khi bắt đầu ý thức và hiểu biết về những mối quan hệ xung quanh thì cũng là lúc Duyên chất chứa trong lòng mình những điều mà chỉ mình cô biết và cũng chỉ mình cô đau.
Năm Duyên đang ở tuổi mới lớn thì mẹ Duyên đi bước nữa với một ông sếp bụng phệ làm trong ngành xây dựng. Ở với ông bà ngoại đã quen nên Duyên không muốn chuyển đến nhà bố dượng.
Nhưng vì bà Chín cứ nằng nặc bảo Duyên qua ở để mẹ tiện chăm sóc và gần gũi con gái nên Duyên đành khăn gói theo mẹ. Bố dượng đã ly hôn với vợ, con trai riêng cũng đã lớn và đang du học ở nước ngoài nên nhà chỉ có mình bố.
Mang tiếng qua ở với mẹ để mẹ chăm sóc nhưng bà Chín chẳng mấy khi ở nhà. Cứ tối ngày cờ bạc khuya khoắt mới về hoặc có mặt cho ra dáng vợ đảm khi chồng ở nhà.
Hôm ấy, bà Chín tưởng chồng không về như mọi khi nên lại đi “tá lả, phỏm phảnh” ở ngoài. Ai ngờ sếp Dục (tên bố dượng Duyên) đi tiếp khách về sớm, nhìn khắp nhà không thấy vợ đâu, thấy mỗi con gái vợ là Duyên đang mơn mởn nằm ngủ ở sofa, lão cứ đứng nhìn Duyên mãi.
Tần ngần hồi lâu, dục vọng nổi lên, lão sà xuống sofa rồi định giở trò sàm sỡ với Duyên. Duyên giật mình tỉnh giấc thì thấy bố dượng bảo: “Bố đuổi con kiến cho, con ngủ tiếp đi…”. Tay bố dượng vẫn còn nguyên trên áo Duyên, con bé hét lên rồi đẩy lão ngã ngửa, chạy thẳng ra ngoài rồi bắt xe ôm về nhà ông bà ngoại.
Từ đó bà Chín khuyên nhủ, dọa nạt, nịnh nọt thế nào Duyên cũng không chịu về ở nhà bố Dục mà không nói lý do vì sao. Riết đâm chán nên bà cũng mặc kệ. “Cái con ngu, sung sướng không biết hưởng..” - bà mắng Duyên thế mà chẳng cần hiểu nội tình ra sao.
Duyên cứ thế mà lớn lên trong vòng tay yêu thương chăm sóc của ông bà ngoại, nỗi ám ảnh ngày nào cũng đã nguôi ngoai khi bố Dục qua đời sau một cơn tai biến.
Bà Chín lại thành góa phụ lần hai. Năm ấy bà mới có 37 tuổi. Bà vẫn còn trẻ lắm. Bà lại hồi xuân sớm nên bà thấy mình còn trẻ hơn cả ngày xưa. Nhiều khi ngắm mình trong gương, thấy mấy cái vết chân chim mà bà chán nản: “Ước gì mình ‘ngon’ như con Duyên thì có phải đời lại xuân không?”.
Nhưng bà thề sẽ không đi bước nữa vì thiên hạ độc mồm bảo bà “sát phu”, thế nên bà cặp bồ cho sướng thân. Bà nói xong làm luôn, yêu liên tiếp mấy chú mấy bác nữa thì được tin con gái chuẩn bị lấy chồng - một anh chàng tử tế làm kinh doanh quán café bệt.
Thoắt cái sắp đến kì sinh nở, Duyên nhờ bà Chín ra đỡ đần, bà cũng hớn hở ra chăm con gái đẻ lắm. Khổ nỗi quán café nhà con gái bà lúc nào cũng có đám thanh niên đến bài bạc nên bà Chín cứ ngứa ngáy cả người khi không được ngồi khoanh gối. Thế là mỗi khi lườm ngó xem không ai để ý, bà lại lao vào cờ bạc với lũ thanh niên.
Lời hay khả kính đâu chẳng thấy, chỉ thấy toàn lời “cá mè một lứa” với bà nhưng bà Chín vẫn cười hề hề, lại thấy mình trẻ ra như đám thanh niên. Chỉ có anh con rể kém bà vài tuổi là tức con mắt.
Anh lựa lời khuyên bảo mẹ vợ đừng cợt nhả với lũ trẻ ấy, nếu không chúng sẽ “liếm mặt”. Chép miệng ậm ừ vài hôm thì bà “tăm” thấy có một trai trẻ, đẹp trai mới đến. Bà Chín cầm lòng không đặng lại sà xuống “ngựa quen đường cũ”, vừa bài bạc vừa giở trò đong đưa với thằng “trẻ trâu”.
Thấy cảnh chướng mắt đó, Duyên vừa xấu hổ với chồng, với khách lại ngượng thay cho mẹ mình. Cô lạnh lùng bảo mẹ khăn gói về quê không phải ra nữa mặc dù việc nhà đang bộn bề.
Nghe đâu vừa về quê, bà Chín lại hớn hở tay trong tay với tình mới. Duyên ngán ngẩm cũng chẳng buồn nghe ngóng tin về mẹ, vì cô biết mẹ cô “chán đời” lắm. Có lẽ trên đời này bà là bà mẹ “có một không hai”, phải thay hẳn “máu” may ra mới thành người mẹ tốt được.
Bà yêu túi bụi, hối hả một thời gian với một anh “dạt bờ dạt bụi” rồi mang thai Duyên. Cha mẹ bà hết sức phiền lòng vì cô con gái xinh đẹp nhưng trắc nết lại vơ bèo dạt tép thằng rể mà theo ông bà thì “Trông chả ra cái giống gì…”. Nhưng biết làm sao khi “trâm anh thế phiệt’’ nhà hai cụ bụng đã lùm lùm. Thôi đành phải cưới vậy!
Cưới xong loáng thoáng qua được nửa năm thì bà Chín sinh ra Duyên. Ông trời bắt tội nên bố Duyên ra đi trong một lần tai nạn, thế là bà mồ côi cha từ thuở lọt lòng. Bà Chín đau buồn ngất lên ngất xuống một thời gian rồi thì lại tưng bừng hớn hở như “nông dân được mùa”. Cũng phải, năm ấy bà mới 19 tuổi, xuân sắc phơi phới như thế thì trách sao bà chẳng nhanh chóng chôn vùi nỗi đau góa phụ mà tất bật yêu đương.
Duyên được mẹ gửi gắm cho ông bà ngoại nuôi bộ từ bé. Lớn lên khi bắt đầu ý thức và hiểu biết về những mối quan hệ xung quanh thì cũng là lúc Duyên chất chứa trong lòng mình những điều mà chỉ mình cô biết và cũng chỉ mình cô đau.
Năm Duyên đang ở tuổi mới lớn thì mẹ Duyên đi bước nữa với một ông sếp bụng phệ làm trong ngành xây dựng. Ở với ông bà ngoại đã quen nên Duyên không muốn chuyển đến nhà bố dượng.
Nhưng vì bà Chín cứ nằng nặc bảo Duyên qua ở để mẹ tiện chăm sóc và gần gũi con gái nên Duyên đành khăn gói theo mẹ. Bố dượng đã ly hôn với vợ, con trai riêng cũng đã lớn và đang du học ở nước ngoài nên nhà chỉ có mình bố.
Duyên xấu hổ với chồng về chính bà mẹ đẻ của mình
Mang tiếng qua ở với mẹ để mẹ chăm sóc nhưng bà Chín chẳng mấy khi ở nhà. Cứ tối ngày cờ bạc khuya khoắt mới về hoặc có mặt cho ra dáng vợ đảm khi chồng ở nhà.
Hôm ấy, bà Chín tưởng chồng không về như mọi khi nên lại đi “tá lả, phỏm phảnh” ở ngoài. Ai ngờ sếp Dục (tên bố dượng Duyên) đi tiếp khách về sớm, nhìn khắp nhà không thấy vợ đâu, thấy mỗi con gái vợ là Duyên đang mơn mởn nằm ngủ ở sofa, lão cứ đứng nhìn Duyên mãi.
Tần ngần hồi lâu, dục vọng nổi lên, lão sà xuống sofa rồi định giở trò sàm sỡ với Duyên. Duyên giật mình tỉnh giấc thì thấy bố dượng bảo: “Bố đuổi con kiến cho, con ngủ tiếp đi…”. Tay bố dượng vẫn còn nguyên trên áo Duyên, con bé hét lên rồi đẩy lão ngã ngửa, chạy thẳng ra ngoài rồi bắt xe ôm về nhà ông bà ngoại.
Từ đó bà Chín khuyên nhủ, dọa nạt, nịnh nọt thế nào Duyên cũng không chịu về ở nhà bố Dục mà không nói lý do vì sao. Riết đâm chán nên bà cũng mặc kệ. “Cái con ngu, sung sướng không biết hưởng..” - bà mắng Duyên thế mà chẳng cần hiểu nội tình ra sao.
Duyên cứ thế mà lớn lên trong vòng tay yêu thương chăm sóc của ông bà ngoại, nỗi ám ảnh ngày nào cũng đã nguôi ngoai khi bố Dục qua đời sau một cơn tai biến.
Bà Chín lại thành góa phụ lần hai. Năm ấy bà mới có 37 tuổi. Bà vẫn còn trẻ lắm. Bà lại hồi xuân sớm nên bà thấy mình còn trẻ hơn cả ngày xưa. Nhiều khi ngắm mình trong gương, thấy mấy cái vết chân chim mà bà chán nản: “Ước gì mình ‘ngon’ như con Duyên thì có phải đời lại xuân không?”.
Nhưng bà thề sẽ không đi bước nữa vì thiên hạ độc mồm bảo bà “sát phu”, thế nên bà cặp bồ cho sướng thân. Bà nói xong làm luôn, yêu liên tiếp mấy chú mấy bác nữa thì được tin con gái chuẩn bị lấy chồng - một anh chàng tử tế làm kinh doanh quán café bệt.
Thoắt cái sắp đến kì sinh nở, Duyên nhờ bà Chín ra đỡ đần, bà cũng hớn hở ra chăm con gái đẻ lắm. Khổ nỗi quán café nhà con gái bà lúc nào cũng có đám thanh niên đến bài bạc nên bà Chín cứ ngứa ngáy cả người khi không được ngồi khoanh gối. Thế là mỗi khi lườm ngó xem không ai để ý, bà lại lao vào cờ bạc với lũ thanh niên.
Lời hay khả kính đâu chẳng thấy, chỉ thấy toàn lời “cá mè một lứa” với bà nhưng bà Chín vẫn cười hề hề, lại thấy mình trẻ ra như đám thanh niên. Chỉ có anh con rể kém bà vài tuổi là tức con mắt.
Anh lựa lời khuyên bảo mẹ vợ đừng cợt nhả với lũ trẻ ấy, nếu không chúng sẽ “liếm mặt”. Chép miệng ậm ừ vài hôm thì bà “tăm” thấy có một trai trẻ, đẹp trai mới đến. Bà Chín cầm lòng không đặng lại sà xuống “ngựa quen đường cũ”, vừa bài bạc vừa giở trò đong đưa với thằng “trẻ trâu”.
Thấy cảnh chướng mắt đó, Duyên vừa xấu hổ với chồng, với khách lại ngượng thay cho mẹ mình. Cô lạnh lùng bảo mẹ khăn gói về quê không phải ra nữa mặc dù việc nhà đang bộn bề.
Nghe đâu vừa về quê, bà Chín lại hớn hở tay trong tay với tình mới. Duyên ngán ngẩm cũng chẳng buồn nghe ngóng tin về mẹ, vì cô biết mẹ cô “chán đời” lắm. Có lẽ trên đời này bà là bà mẹ “có một không hai”, phải thay hẳn “máu” may ra mới thành người mẹ tốt được.
Theo Trí thức trẻ
-
1 giờ trướcVới nghề này, bạn thậm chí có thể được xuất hiện trong các bộ phim truyền hình, phim điện ảnh, đúng nghĩa “vừa có tiếng, lại vừa có miếng”.
-
5 giờ trướcQuang Hải một lần nữa đứng trước cơ hội xuất ngoại là tin đáng mừng đối với tiền vệ của tuyển Việt Nam, nhưng bên cạnh đó cũng có những điều âu lo giống Công Phượng.
-
9 giờ trướcĐăng tải hình ảnh với vợ xinh đẹp, chàng trai không bất ngờ trước những bình luận từ dân mạng.
-
18 giờ trướcVừa tròn 18 tuổi và ngừng nhận trợ cấp của bố, Suri Cruise liền có động thái đổi mới bản thân.
-
19 giờ trướcHóa thân vào ông lão 72 tuổi làm việc tại bưu điện để nói về việc trẻ em thiếu thốn tình thương, Nguyễn Đỗ Quang Minh vượt qua 1,5 triệu bài viết, giành giải Nhất cuộc thi viết thư UPU năm 2024.
-
22 giờ trướcCác tài khoản giả mạo huấn luyện viên đội tuyển Việt Nam Kim Sang-sik nở rộ trên mạng xã hội những ngày gần đây.
-
1 ngày trướcChủ kênh Ẩm thực mẹ làm, Đồng Văn Hùng được tạp chí Forbes bình chọn vào danh sách 30 Under 30 Asia. Hùng là người Việt Nam duy nhất có tên trong lĩnh vực truyền thông, tiếp thị và quảng cáo.
-
1 ngày trướcĐược gắn với biệt danh "ông hoàng mau nước mắt" trong phim "Người Một Nhà", Tuấn Tú ngoài đời là một người vui tính.
-
1 ngày trướcMC Mỹ Vân chia sẻ với VietNamNet: "Nhiều khi tôi nghĩ có phải cuộc đời đã quá ưu ái cho mình. Tôi có niềm đam mê lớn với công việc, có ông xã và cuộc hôn nhân gần 20 năm bền chặt".
-
1 ngày trướcLiên tiếp nhận hai đứa trẻ bị bỏ rơi làm con, người đàn ông nỗ lực làm ngày làm đêm lo cho các con ăn học, quyết không lập gia đình.
-
1 ngày trướcLữ Thị Phương quê ở Thanh Hóa, được trời phú dung mạo ưa nhìn, vóc dáng lý tưởng với chiều cao 1m81.
-
1 ngày trướcCâu lạc bộ Hồng Lĩnh Hà Tĩnh phải đăng ký cả cầu thủ U17 vào đội hình trong hoàn cảnh khủng hoảng lực lượng do 5 cầu thủ tổ chức sử dụng ma túy bị bắt.
-
1 ngày trướcTiền vệ Nguyễn Quang Hải 99% sẽ xuất ngoại sau khi kết thúc mùa giải 2023/24.
-
1 ngày trướcDù ngoài 70 tuổi và đã về hưu, cô Trình vẫn thường xuyên tự quay các video chia sẻ cách làm bài nghị luận xã hội và phân tích tác phẩm văn học trên Tiktok. Tuy nhiên, những video của cô nhận về hàng loạt bình luận khiếm nhã.
-
1 ngày trướcCâu chuyện tình yêu đầy thú vị này đang gây xôn xao làng bóng đá thế giới.
-
1 ngày trướcVideo mới nhất được đăng tải trên kênh TikTok của cô giáo Ngô Thúy Trình (giáo viên dạy Ngữ Văn) đã nhận về nhiều lời lẽ tiêu cực.
-
1 ngày trướcMột người đàn ông khoảng 50 tuổi ở Trùng Khánh (Trung Quốc) qua đời hôm 15/5 do áp dụng phương pháp tập luyện “treo cổ”.
Tin tức mới nhất
-
1 giờ trước
-
1 giờ trước