Bàng hoàng khi nhìn thấy chiếc váy của mẹ chồng tương lai

Lần đầu tiên nhìn thấy mẹ người yêu trong chiếc váy ấy tôi như chết trân tại chỗ. Tại sao bà lại có cái váy ấy? Đây chẳng phải là chiếc váy tôi mua dịp noel năm ngoái, tự tay tôi còn thêu lên đó hình bông hồng.

Tôi sinh được hai tháng thì mẹ bỏ đi. Bố một mình nuôi tôi khôn lớn. Sau này tôi lớn hơn mới biết khi ấy mẹ quay trở về với chồng con của mình. Bố mẹ tôi không đăng ký kết hôn, lúc mẹ gặp bố là giai đoạn mẹ bỏ nhà đi khi có trục trặc với người chồng cũ. Có thể là do giận mẹ nên bố chẳng giữ lại một tấm hình nào của vợ, tôi hoàn toàn không biết mặt mẹ mình.

Từ khi mẹ đi, bố dồn hết tình thương cho tôi. Ông vừa làm cha, vừa làm mẹ nuôi tôi trưởng thành. Những lần tôi ốm sốt, khóc nằng nặc đòi mẹ nhưng bố vẫn cố gắng vỗ về ru tôi vào giấc ngủ. Những lần mê man, tôi lờ mờ nhìn thấy bóng dáng bố đang đắp khăn lên trán cho mình. Lúc tỉnh dậy cũng là bố bên cạnh nở nụ cười tươi với tôi.

ong-bo-blogtamsuvn

Lúc tỉnh dậy cũng là bố bên cạnh nở nụ cười tươi với tôi. (Ảnh minh họa)

Chính tình cảm yêu thương bố dành cho tôi đã khiến tôi không còn trách việc bố cắt đứt mọi sợi dây tình cảm giữa tôi và mẹ. Có lẽ bố và mẹ đều có lý do của riêng mình.

Năm ngoái tôi học xong đại học, ra trường đã tự mình tìm được công việc và không còn phải xin bố tiền hàng tháng nữa. Thế nhưng bố vẫn theo thói quen cũ, vẫn gửi tiền đều đặn vào thẻ ngân hàng cho tôi. Chứ nghĩ bố quên nên tôi nhắc ông:

- Con đã đi làm rồi mà bố, bố không phải gửi tiền cho con nữa đâu.

- Tiền con làm ra con hãy để dành sau này còn làm vốn lấy chồng nữa chứ.

Tôi ôm bố thật chặt vào lòng, dù không có bàn tay chăm sóc của mẹ nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy mình thiếu thốn thứ gì khi ở bên bố cả.

- Con dẫn cậu ấy về đây cho bố xem mặt nào.

- Ai cơ bố?

- Lại còn định giấu bố à, cái cậu mà thỉnh thoảng vẫn đến đón con ngoài cổng ấy.

Đúng là không gì có thể giấu được bố. Ông lúc nào cũng đứng từ xa quan sát mọi hành động của con gái mình.

Một hôm tôi đưa người yêu cũng là đồng nghiệp cùng công ty về nhà chơi. Tôi mới nhận lời yêu anh được 5 tháng. Hôm ấy bố đã hứa ở nhà làm cơm đãi bọn tôi nhưng lúc anh vừa đến thì ông nhận được điện thoại, một người bạn thân của ông vào viện nên bố tôi phải đi gấp. Cũng chưa kịp hỏi han anh gì anh.

Hôm sau tôi xin phép bố về quê anh chơi, bố tôi lúc ấy vẫn đang ở viện chăm bạn. Tôi hí hửng theo anh về quê, quê anh cách thành phố tôi sống hơn 400km, ngồi ô tô hơn nửa ngày mới tới nơi. Suốt dọc đường ngồi xe, anh có tâm sự với tôi về gia đình.

Anh là con cả, dưới anh còn một đứa em kém tôi 3 tuổi, kém anh 6 tuổi. Tôi thắc mắc sao ngày xưa bố mẹ anh để cách xa nhau thế. Anh thật thà kể, sau khi sinh anh bố mẹ có chút trục trặc về tình cảm, mẹ bỏ nhà đi lên thành phố một thời gian. Sau đó thì mẹ về xin lỗi bố nhưng cũng phải hai năm sau 2 người mới nối lại được tình cảm và sinh thêm em của anh.

yeu-nhau-blogtamsuvn

Thì ra bố mẹ anh cũng có trục trặc nhưng dù sao anh còn may mắn hơn tôi, mẹ anh đã trở về sum họp, còn tôi mãi mãi không bao giờ biết mặt mẹ. (Ảnh minh họa)

Thì ra bố mẹ anh cũng có trục trặc nhưng dù sao anh còn may mắn hơn tôi, mẹ anh đã trở về sum họp, còn tôi mãi mãi không bao giờ biết mặt mẹ.

Tôi và anh về đến nhà thì đã 12 giờ hơn, mọi người chắc là ngóng 2 đứa lắm. Nhà anh ở thị trấn ngay cạnh đường, xuống xe là chúng tôi bước vào sân nhà luôn. Nhìn thấy bóng con trai, mẹ anh vội vàng chạy ra ngoài đón.

Lần đầu tiên nhìn thấy mẹ người yêu trong chiếc váy ấy tôi như chết trân tại chỗ. Tại sao bà lại có cái váy ấy? Đây chẳng phải là chiếc váy tôi mua dịp noel năm ngoái, tự tay tôi còn thêu lên đó hình bông hồng. Tôi đã nói với bố là khi nào được gặp mẹ tôi sẽ tặng bà. Tôi nhớ mình đã cất cẩn thận nó trong cái hộp để dưới đáy tủ quần áo rồi cơ mà.

Chiếc váy có thể giống nhau nhưng hình bông hồng thêu tay kia không thể nào có cái thứ 2 được. Tôi không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. Từ lúc giáp mặt, không hiểu sao tôi và mẹ anh cứ nhìn nhau. Tôi cảm thấy như có chuyện gì đó đang diễn ra.

Ở đó được 1 tiếng, 2 giờ có xe tôi xin phép ra về. Anh và cả nhà đều không hiểu, tôi lấy lý do bố gọi về gấp, anh đành để tôi lên thành phố một mình.

Về đến nhà, tôi lục tìm chiếc hộp nhưng thật bất ngờ chiếc váy không có trong đó. Tôi cố gắng đợi bố về để hỏi và ông đã thú thật với tôi rằng ông đã gửi nó cho mẹ của tôi rồi. Tôi chết lặng, chẳng phải mẹ người yêu tôi đang mặc chiếc váy của tôi đó sao?

Tôi hỏi bố, mẹ đang ở đâu nhưng ông lắc đầu. Tại sao ông vẫn muốn giấu tôi. Ông đâu có biết rằng tôi đã biết mẹ mình và đang phải đối diện với hoàn cảnh trớ trêu.

Mấy ngày nay tôi lầm lì không nói, bố cứ gặng hỏi mãi tôi vẫn không nói. Thực sự tôi đau khổ lắm, tôi có nên nói với bố rằng mình đã gặp mẹ rồi không. Còn người yêu tôi nữa. Anh vẫn chưa biết tôi và anh là anh em cùng mẹ khác cha. Tôi biết phải làm sao bây giờ.

                                                                                                Theo Blog tâm sự/ một thế giới


Tin tức mới nhất