Chồng sừng sộ quát vào mặt tôi: "Xem như tôi có mắt như mù, tin nhầm người

Tôi hiểu những cư xử, những bực dọc của anh chỉ là bộc phát. Nhưng những gì anh nói, làm với mẹ con tôi thì đã gây ra những tổn thương, đâu phải nói quên là quên ngay được.

Tôi với anh đến với nhau bằng mối quan hệ “rổ rá cạp lại” nên ngoài tình yêu, chúng tôi có sự đồng cảm với nhau rất nhiều. Nhưng không phải vì thế mà cuộc sống của chúng tôi dễ chịu hơn, lúc nào gia đình cũng căng thẳng, dè chừng, thậm chí là cãi vã nhau. Nguyên nhân cuối cùng cũng chỉ là do “con anh - con tôi” mà ra.

 Chồng cũ của tôi mất và để lại cho tôi một cô con gái năm nay 13 tuổi, còn anh sau khi ly hôn cũng nuôi con gái 10 tuổi. Tưởng rằng, những thiếu thốn tình cảm đó khiến chúng tôi thấu hiểu và gần gũi nhau hơn. Nhưng sau khi chuyển về sống chung, trong nhà liên tiếp xảy ra mâu thuẫn. Hai con của chúng tôi ngang tuổi nhau, lại đang tuổi lớn nên chúng nó thường xuyên xảy ra cãi vã. Nhưng điều làm tôi buồn là thái độ của anh khi biết chuyện.

Những ngày đầu, các cháu đứa nào cũng e dè, đúng mực nên gia đình lúc nào cũng vui vẻ, hòa thuận. Nhưng sau một thời gian, khi quen nhau, các cháu lại chuyển sang ganh tỵ. Ban đầu chỉ là con gái anh cho rằng, bố quan tâm đến chị (con gái tôi) nhiều hơn, và ngược lại, con gái của tôi thì luôn bị mẹ bắt nhường em nên cũng không mấy vui vẻ.

Rồi sau đó, các con chuyển dần sang ganh tỵ nhau chuyện quần áo, đồ dùng cá nhân của ai đẹp hơn… khiến vợ chồng tôi vô cùng khó xử. Chúng tôi phải mua sắm theo sở thích riêng của từng đứa, thì mọi chuyện đỡ dần đi.

Các cháu lại chuyển sang tị nạnh nhau giúp đỡ mẹ làm việc nhà, nên nhà cửa lúc nào cũng ồn ào. Con gái tôi lớn hơn, lại thương mẹ vất vả suốt ngày đi làm về lại tất bận dọn dẹp, nên cháu có ý thức giúp đỡ mẹ hơn. Còn con gái anh, có lẽ do cháu còn ít tuổi, hơn nữa tôi cũng giữ ý, chiều chuộng nhiều hơn nên cháu sinh tính ỉ lại và làm biếng.


Lúc nào gia đình cũng căng thẳng, dè chừng, thậm chí là cãi vã nhau. (Ảnh minh họa) 

Nhưng mỗi lần con gái tôi nói về em bằng những từ “lười nhác”, “ỉ lại” hay “không biết thương người”… là tôi lại gạt đi, mắng và quát cháu không được nói  như vậy. Càng bị mẹ cấm đoán, nạt nộ, con gái tôi lại càng sinh lỳ lợm và ghét em hơn. Cũng vì thế mà mới xảy ra chuyện.

Hôm đó, sau giờ tan làm, tôi có đám cưới bạn  đồng nghiệp nên đã dặn dò kỹ 3 bố con tự lo cơm nước, chăm sóc nhau. Nhưng ngặt nỗi, chiều đó, anh cũng bận tiếp khách hàng nên về muộn mà không báo với tôi. Nên tôi cứ đinh ninh, đi ăn cưới cùng bạn.

Ở nhà, hai chị em phải tự lo cơm nước. Nhưng đứa nào cũng lười, cũng không muốn vào bếp. Thế là mỗi đứa một gói mỳ, tự ăn. Con gái tôi lớn hơn, nên việc đó với cháu dễ dàng, nhưng với cô em thì việc tự đun rồi rót nước sôi thì khó khăn hơn. Nên cháu không làm và giành tô mỳ con gái tôi làm sẵn. Vì tranh giành, nên con gái tôi có đánh, xô ngã em. Chẳng may bị nước sôi đổ vào chân, gây phỏng rát, con gái anh gọi điện mách bố là chị đánh, đổ nước sôi vào người. 

Con gái tôi cũng sợ hãi, vội vã gọi điện cho tôi. Tôi tức tốc về, đưa cháu vào viện ngay. Cũng may, vết bỏng không quá sâu. Anh biết chuyện, vào viện thăm con, mặt giận dữ không thèm nói với mẹ con tôi lời nào. Còn nhìn chúng tôi như kẻ thù.  

Sau khi con gái tôi xin lỗi, giải thích, tôi cũng nhận lỗi về mình, tưởng rằng anh sẽ bớt giận, vì dù sao con tôi cũng còn nhỏ tuổi. Nhưng anh đùng đùng nổi giận, nói mẹ con tôi bắt nạt con anh, không chăm sóc cháu cẩn thận. Anh còn mạnh miệng tuyên bố: “Mẹ con cô không biết điều, tôi yêu thương, chăm sóc, lo toan cho mọi chuyện vậy mà đối xử với con tôi như vậy sao?”. Và nói với tôi bằng giọng đầy mỉa mai, hằn học: “Đúng rồi, mấy đời bánh đúc có xương. Xem như tôi có mắt như mù, bố con tôi tin nhầm người vậy”. 


Không lẽ, cứ chốc chốc, chúng cãi nhau, anh lại lôi tôi ra chửi, lại dọa đuổi mẹ con tôi đi sao? (Ảnh minh họa)

Cho dù tôi thanh minh, giải thích anh cũng một mực như vậy, thậm chí còn cho rằng tôi xúi con gái mình bắt nạt, chèn ép con anh. Rằng nếu tôi không biết dạy con, thì hai mẹ con liệu đường mà cuốn xéo khỏi nhà anh…

Mọi chuyện xảy ra như vậy, chỉ là chuyện trẻ con, đâu phải mong muốn của tôi. Thâm tâm tôi cũng hiểu, không bảo ban được các con là lỗi và thiếu sót của mình, Nhưng tôi cũng như anh, lúc nào cũng mong muốn các con hòa thuận, yêu thương nhau. Có như vậy thì tôi với anh mới yên ổn mà sống hạnh phúc được.

Tôi hiểu những cư xử, những bực dọc của anh chỉ là bộc phát. Nhưng những gì anh nói, làm với mẹ con tôi thì đã gây ra những tổn thương, đâu phải nói quên là quên ngay được. 

Nếu có tiếp tục sống với nhau, thì chắc gì các con tôi có thể hòa thuận được. Không lẽ, cứ chốc chốc, chúng cãi nhau, anh lại lôi tôi ra chửi, lại dọa đuổi mẹ con tôi đi sao? Còn nếu vì chuyện này mà tôi từ bỏ anh thì quả thật không đáng, bởi tôi biết anh cũng như tôi trông ngóng và kỳ vọng vào cuộc hôn nhân này nhiều lắm.

Theo mọi người, tôi nên phải làm gì đây?

 

 Theo Trí Thức Trẻ


Tin tức mới nhất