Cô đơn quá lâu, niềm tin vào hai chữ hạnh phúc chẳng còn nguyên vẹn nữa rồi...

Em từ chối hạnh phúc đó, bởi em không muốn những nỗi đau trong trái tim em làm tổn thương đến tin yêu của họ. Em không muốn bản thân em là nguyên do để người khác phải dằn vặt và phiền muộn.



Em tin, thời gian sẽ là liều thuốc hiệu quả nhất giúp em quên đi niềm đau mà quá khứ vô tình hằn lại và em tin em sẽ bình yên. Nhưng lúc này em không tin mình có thể tin và yêu thêm ai được nữa, nên đừng thương em, em không thể đáp lại được đâu...

Em là một kiểu người có lẽ là khác biệt, không thích lãng mạn, không thích những bộ phim tình cảm sướt mướt và kết thúc là hạnh phúc mãi mãi về sau. Nhiều người đã không kìm nổi tò mò hỏi em chẳng lẽ em không tin vào hạnh phúc hay chí ít khát khao có một người bên cạnh hay sao?

Thực ra, em cũng như bao con người trên đời này mà thôi, những ngày đông cũng mong mỏi lắm có một hơi ấm kề bên, những ngày mệt mỏi, bộn bề cũng khát khao lắm một bờ vai vững vàng bên cạnh.

Nhưng, có lẽ em không xứng đáng để được yêu thương, để mà nâng niu, bảo vệ. Hoặc có lẽ do em đã ở bên cạnh cô đơn quá lâu, niềm tin vào hai chữ "Hạnh phúc" đã chẳng còn nguyên vẹn nữa rồi...

Em của ngày trước đã từng có rất nhiều giấc mơ, giấc mơ về một hạnh phúc toàn vẹn, về một ngôi nhà luôn đầy tiếng cười an yên, đầm ấm, về một cái ôm bất ngờ thật chặt từ phía sau mỗi khi người ấy tan sở trở về nhà.

Mọi muộn phiền của một ngày dài cứ thế nhẹ nhàng mà khép lại với vài câu chuyện chẳng chủ đích. Thế giới bỗng thu nhỏ lại chỉ vì một nụ cười trước mắt, hạnh phúc trong giấc mơ đó bỗng thật giản đơn mà lại quá đỗi tròn đầy.

Nhưng, giấc mơ càng đẹp, càng viên mãn sẽ trở lên thật tệ khi em phải tỉnh dậy, bất giác trên môi em đã chẳng còn đọng lại ánh cười hạnh phúc, tâm trí đã thôi hy vọng vào những tin yêu vốn dĩ chưa bao giờ là thật. Tất cả chỉ gói ghém lại trong những hư ảo của một cuộc đời vốn đã quá nhiều thất bại?!

Nhiều khi, ôm mình với đống công việc hàng ngày em thấy mình thật cô đơn. Vì hiện tại chẳng có ai bên cạnh em cả, đôi lúc em lại chỉ mong có một ai đó kéo em thoát khỏi những lỗi lầm của quá khứ mà em vẫn cứ tự mình dằn vặt, và trao cho em những yêu thương đầy bao dung, dang đôi tay ôm lấy em, tìm mọi cách để hàn gắn những vết thương mà quá khứ kia đã từng để lại. Mặc cho em có lạnh nhạt ra sao thì người ấy vẫn muốn thương em, thương đến độ những mảnh vỡ của trái tim em cũng như được thêm lần nữa liền lại.

Em không dám để ai tiến tới đơn giản bởi em sợ, sợ một lần tin tưởng nữa thì bản thân em chỉ chuốc lấy những tổn thương vốn dĩ chẳng dễ dàng gì mà nguôi ngoai được. Em sợ trái tim em lại thêm lần nữa phải chịu đau đớn, phải chịu thương tổn vì lỡ ngày mai đôi chân kia sẽ lại vội vã quay bước để rồi em lại phải chìm ngập trong từng ấy nuối tiếc về một bóng hình chẳng bao giờ dừng lại giữa đoạn đường xa xăm.

Em luôn bước ra ngoài cánh cửa kia với một nụ cười chẳng phiền muộn, nhưng sâu thẳm trong nụ cười ấy là những nỗi buồn chất chứa chẳng thể nào tâm sự với bất kỳ ai.

Em rất giỏi trong việc vào vai một người khác, chỉ để hài lòng người đối diện, ai cũng thấy em trước mắt họ là một người vui vẻ, ôn hoà, nhưng chẳng ai chịu nhìn sâu vào đôi mắt em có bao nhiêu phần bi thương, sầu muộn!

Em thực sự không thể yêu ai được nữa, bởi bản thân em còn không tin tưởng vào chính mình thì làm sao có thể đủ lòng tin để mà đặt niềm tin vào một ai khác. Tổn thương không sắc, không hương, không hình hài trọn vẹn nhưng cái vị đắng chát ấy chẳng bao giờ biến mất, nó cứ nghẹn ứ nơi cuống họng và nước mắt lại được dịp chạy dài trên má.

Những ngày dài lê thê, cuộn mình vào căn phòng trống rỗng em cũng đành phải thoả hiệp với những mỏi mệt, cũng đành phải chấp nhận rằng bản thân mình sợ cô đơn nhiều lắm. Đôi câu chuyện về người yêu của chúng bạn lại khiến nụ cười em trở lên méo xệch. Thật là buồn phải không anh...

Em cũng muốn có ai đó sẵn sàng dắt tay em xuống phố, nắm chặt tay em giữa con phố ken chặt những người, mặc cho những bon chen, những tiếng còi inh ỏi cáu kỉnh của vài con người trên con đường vốn chật hẹp kia - chỉ để em cảm nhận được vẫn có người thật lòng thương em và không bao giờ muốn em cảm thấy mình lạc lõng.

Em cũng muốn ôm chặt lấy ai đó giữa trời đông khắc nghiệt, cũng khao khát một bàn tay sẵn lòng chìa ra để em không cảm thấy mất phương hướng, để mà oà khóc ngon lành chỉ vì hôm nay có nhiều chuyện bức bối quá.

Em cũng muốn có một người dù em có che giấu giỏi đến đâu, người ấy vẫn nhìn rõ những buồn đau em không muốn thể hiện ra. Sẵn sàng cho em một chỗ dựa, một nơi để tin tưởng và nói với em rằng: "Đừng lo, em vẫn còn có anh kia mà".

Có những ngày, em cũng muốn yêu một ai đó để tìm lại cảm giác thương một người là như thế nào. Nhưng, khi có người bày tỏ em lại chẳng thể mở lòng cứ như một chú cún chỉ chực quẫy đuôi rối rít nếu ai đó ném cho một miếng thịt yêu thương đậm vị nhưng rồi lại giật mình gầm gừ vì sợ miếng thịt đó có độc, quả thực nỗi đau quá khứ đã trôi đi rất xa nhưng những vết sẹo để lại chỉ làm em thêm sợ hãi vào những yêu thương quá đỗi chông chênh. Và rồi em chạy trốn tất cả, guồng chân bỏ lại những yêu thương chưa kịp nở để trốn vào một góc của căn phòng ngột ngạt.

Em từ chối hạnh phúc đó, bởi em không muốn những nỗi đau trong trái tim em làm tổn thương đến tin yêu của họ. Em không muốn bản thân em là nguyên do để người khác phải dằn vặt và phiền muộn. Em tin, thời gian sẽ là liều thuốc hiệu quả nhất giúp em quên đi niềm đau mà quá khứ vô tình hằn lại và em tin em sẽ bình yên.

Nhưng lúc này em không tin mình có thể tin và yêu thêm ai được nữa, nên đừng thương em, em không thể đáp lại được đâu...

 

Theo GUU

 


cô đơn hạnh phúc không còn trọn vẹn niềm tin

Tin tức mới nhất