Cuộc đời như muốn trêu ngươi tôi!
Chồng tôi gầy ốm nằm trên giường bệnh, anh thều thào: “Thôi đưa anh về, sống chết có số, anh không chữa bệnh nữa”. Tôi muốn khóc nhưng vẫn cố lạc quan động viên anh: “Có bệnh thì phải chữa, giờ anh mà chết thì 3 mẹ con biết làm thế nào?”.
Tôi và anh cưới nhau đã được 10 năm, tôi làm kế toán còn anh làm lái xe. Lương của chồng tôi chỉ đủ nuôi bản thân anh ấy, lâu lâu anh ấy mới mang tiền về chăm sóc các con. Cuộc sống của gia đình tôi cũng tạm ổn nhờ vào thu nhập của tôi và mấy phòng trọ cũ kỹ ngay cạnh nhà của tôi đang ở cho thuê. (Dãy phòng trọ này là tôi mua từ trước khi lấy chồng).
Đứa con gái đầu lòng lớn lên với hai bàn tay tôi chăm sóc nuôi nấng, đất đai nhà cửa đều do một tay tôi tạo dựng và đứng hết tên tôi còn chồng tôi chẳng có gì. Tình yêu vợ chồng tôi đã hết từ lâu rồi, giờ chỉ sống với nhau như nghĩa vụ và cũng để cho con cái có bố có mẹ. Những trận cãi vã giữa hai vợ chồng diễn ra như cơm bữa. Tôi biết các con cũng rất khó chịu khi bố mẹ cãi nhau nhưng có quá nhiều mâu thuẫn nảy sinh giữa tôi và chồng.
Rồi đứa con thứ 2 được sinh ra ngoài dự định của vợ chồng tôi khiến gia đình tôi trở nên chật vật và nặng nề hơn. Tôi phải nghỉ ở nhà sinh con còn anh vẫn đi làm nhưng tiền anh đưa về cũng chỉ đủ cho đứa con vừa sinh uống sữa thôi. Hàng tháng tôi phải rút dần rút mòn tiền tiết kiệm ra chi tiêu cho sinh hoạt hàng ngày. Tôi rất mệt mỏi chán nản với cuộc sống suốt ngày phải tính toán chi li từng đồng một. Nhiều lúc tôi muốn mua cho mình bộ quần áo hẳn hoi để mặc cũng không thể vì còn 3 cái tàu há mồm đang đợi tôi mang thức ăn về.
Khi con vừa tròn 1 năm tuổi thì chồng tôi mất việc. Suốt một thời gian dài, anh ấy vẫn không tìm được việc gì thích hợp với mình. Nhiều lần tôi khuyên anh nên kiếm chỗ nào làm để có tiền nuôi con và phòng lúc ốm đau bệnh tật. Anh nói với tôi rằng: “Sức anh yếu rồi nên không ai nhận nữa, em giỏi thì em tự đi kiếm tiến, còn chuyện ốm đau bệnh tật thì thân ai người ấy lo”.
Từ lúc đó, chồng tôi chỉ quanh quẩn làm vài việc lặt vặt trong nhà hoặc bế con giúp tôi. Có lẽ anh biết mình yếu thế nên không dám nói chửi tôi như trước nữa, mà tôi nói gì là anh cũng nghe răm rắp, mâu thuẫn vợ chồng cũng bớt gay gắt. Nhiều lúc thấy chồng như vậy, tôi cũng thấy thương thương.
Hết thời gian được nghỉ thai sản, tôi quay trở lại với công việc. Vậy là mọi việc nhà và con cái tôi giao phó hết cho anh. Tôi lao ra xã hội kiếm tiền về nuôi chồng con chỉ mong muốn cho mọi người có đủ cái ăn cái mặc là tốt rồi.
Cuộc đời như muốn trêu ngươi tôi, khi mà tôi đang lao đầu vào công việc kiếm tiền, thì chồng tôi lại mắc bệnh phải vào viện cấp cứu. Đứa con lớn phải nghỉ học mấy ngày để chăm em, còn tôi phải nghỉ làm để vào viện để chăm sóc chồng tôi. Tôi như chết lặng đi khi nghe kết luận của bác sĩ về bệnh tình của chồng tôi: “Anh ấy sẽ phải chạy thận suốt đời”.
Lúc đó tôi như sụp đổ, từ nỗi đau tinh thần cho tới gánh nặng tiền bạc. Tôi làm sao kiếm ra đủ tiền để chạy thận hàng tháng cho anh? Huống chi nếu tôi đi làm thì ai trông chồng, ai trông con bây giờ?
Chồng tôi gầy ốm nằm trên giường bênh, anh thều thào: “Thôi đưa anh về, sống chết có số, anh không chữa bệnh nữa”. Tôi muốn khóc nhưng vẫn cố lạc quan động viên anh: “Có bệnh thì phải chữa, giờ anh mà chết thì 3 mẹ con biết làm thế nào?”.
Sau đó tôi hạ quyết tâm bán dãy phòng trọ đi, biết là như vậy sẽ cắt mất một khoản thu lớn hàng tháng, nhưng không thì lấy đâu ra tiền trả viện phí và chạy chữa dài hạn. Con nhỏ tôi gửi về nhờ bà nội chăm cho vài tháng, rồi lại chuyển sang nhờ bà ngoại. Tôi tính lân la như vậy, khi nào con lớn hơn chút thì lại về ở với bố mẹ.
Nhiều lần chồng tôi nói xin lỗi vì trước kia đã đối xử tệ với tôi, tôi chỉ biết gạt đi, bảo anh yên tâm chữa bệnh. Thế nhưng rất nhiều lần tôi bật khóc trong đêm, mọi thứ đều dồn lên vai tôi. Bố mẹ chồng chỉ đưa cho tôi được vài triệu vì ông bà cũng không có tiền. Sáng đi làm tới mệt nhoài, tối lại ở trong viện chăm chồng, thỉnh thoảng về trông nom đứa con gái lớn.
Tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng vẫn cứ phải cố gắng, dù không biết tương lai sẽ như thế nào. Đôi lúc tôi rất mâu thuẫn, vừa muốn chăm sóc anh cho vẹn tình nghĩa vợ chồng, vừa muốn đưa anh về trả bố mẹ chồng, để họ chăm lo cho anh. Vì tôi muốn dốc sức chăm lo cho các con, không để chúng phải nghèo khó như bố mẹ chúng. Như vậy liệu có ổn không? Tôi cũng không biết phải sống tiếp như thế nào nữa!
Rất mong những lời động viên ủng hộ của các bạn.
Đứa con gái đầu lòng lớn lên với hai bàn tay tôi chăm sóc nuôi nấng, đất đai nhà cửa đều do một tay tôi tạo dựng và đứng hết tên tôi còn chồng tôi chẳng có gì. Tình yêu vợ chồng tôi đã hết từ lâu rồi, giờ chỉ sống với nhau như nghĩa vụ và cũng để cho con cái có bố có mẹ. Những trận cãi vã giữa hai vợ chồng diễn ra như cơm bữa. Tôi biết các con cũng rất khó chịu khi bố mẹ cãi nhau nhưng có quá nhiều mâu thuẫn nảy sinh giữa tôi và chồng.
Rồi đứa con thứ 2 được sinh ra ngoài dự định của vợ chồng tôi khiến gia đình tôi trở nên chật vật và nặng nề hơn. Tôi phải nghỉ ở nhà sinh con còn anh vẫn đi làm nhưng tiền anh đưa về cũng chỉ đủ cho đứa con vừa sinh uống sữa thôi. Hàng tháng tôi phải rút dần rút mòn tiền tiết kiệm ra chi tiêu cho sinh hoạt hàng ngày. Tôi rất mệt mỏi chán nản với cuộc sống suốt ngày phải tính toán chi li từng đồng một. Nhiều lúc tôi muốn mua cho mình bộ quần áo hẳn hoi để mặc cũng không thể vì còn 3 cái tàu há mồm đang đợi tôi mang thức ăn về.
Khi con vừa tròn 1 năm tuổi thì chồng tôi mất việc. Suốt một thời gian dài, anh ấy vẫn không tìm được việc gì thích hợp với mình. Nhiều lần tôi khuyên anh nên kiếm chỗ nào làm để có tiền nuôi con và phòng lúc ốm đau bệnh tật. Anh nói với tôi rằng: “Sức anh yếu rồi nên không ai nhận nữa, em giỏi thì em tự đi kiếm tiến, còn chuyện ốm đau bệnh tật thì thân ai người ấy lo”.
Tôi như chết lặng đi khi nghe kết luận của bác sĩ về bệnh tình của chồng tôi: “Anh ấy sẽ phải chạy thận suốt đời”. (Ảnh minh họa)
Từ lúc đó, chồng tôi chỉ quanh quẩn làm vài việc lặt vặt trong nhà hoặc bế con giúp tôi. Có lẽ anh biết mình yếu thế nên không dám nói chửi tôi như trước nữa, mà tôi nói gì là anh cũng nghe răm rắp, mâu thuẫn vợ chồng cũng bớt gay gắt. Nhiều lúc thấy chồng như vậy, tôi cũng thấy thương thương.
Hết thời gian được nghỉ thai sản, tôi quay trở lại với công việc. Vậy là mọi việc nhà và con cái tôi giao phó hết cho anh. Tôi lao ra xã hội kiếm tiền về nuôi chồng con chỉ mong muốn cho mọi người có đủ cái ăn cái mặc là tốt rồi.
Cuộc đời như muốn trêu ngươi tôi, khi mà tôi đang lao đầu vào công việc kiếm tiền, thì chồng tôi lại mắc bệnh phải vào viện cấp cứu. Đứa con lớn phải nghỉ học mấy ngày để chăm em, còn tôi phải nghỉ làm để vào viện để chăm sóc chồng tôi. Tôi như chết lặng đi khi nghe kết luận của bác sĩ về bệnh tình của chồng tôi: “Anh ấy sẽ phải chạy thận suốt đời”.
Lúc đó tôi như sụp đổ, từ nỗi đau tinh thần cho tới gánh nặng tiền bạc. Tôi làm sao kiếm ra đủ tiền để chạy thận hàng tháng cho anh? Huống chi nếu tôi đi làm thì ai trông chồng, ai trông con bây giờ?
Tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng vẫn cứ phải cố gắng, dù không biết tương lai sẽ như thế nào. (Ảnh minh họa)
Chồng tôi gầy ốm nằm trên giường bênh, anh thều thào: “Thôi đưa anh về, sống chết có số, anh không chữa bệnh nữa”. Tôi muốn khóc nhưng vẫn cố lạc quan động viên anh: “Có bệnh thì phải chữa, giờ anh mà chết thì 3 mẹ con biết làm thế nào?”.
Sau đó tôi hạ quyết tâm bán dãy phòng trọ đi, biết là như vậy sẽ cắt mất một khoản thu lớn hàng tháng, nhưng không thì lấy đâu ra tiền trả viện phí và chạy chữa dài hạn. Con nhỏ tôi gửi về nhờ bà nội chăm cho vài tháng, rồi lại chuyển sang nhờ bà ngoại. Tôi tính lân la như vậy, khi nào con lớn hơn chút thì lại về ở với bố mẹ.
Nhiều lần chồng tôi nói xin lỗi vì trước kia đã đối xử tệ với tôi, tôi chỉ biết gạt đi, bảo anh yên tâm chữa bệnh. Thế nhưng rất nhiều lần tôi bật khóc trong đêm, mọi thứ đều dồn lên vai tôi. Bố mẹ chồng chỉ đưa cho tôi được vài triệu vì ông bà cũng không có tiền. Sáng đi làm tới mệt nhoài, tối lại ở trong viện chăm chồng, thỉnh thoảng về trông nom đứa con gái lớn.
Tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng vẫn cứ phải cố gắng, dù không biết tương lai sẽ như thế nào. Đôi lúc tôi rất mâu thuẫn, vừa muốn chăm sóc anh cho vẹn tình nghĩa vợ chồng, vừa muốn đưa anh về trả bố mẹ chồng, để họ chăm lo cho anh. Vì tôi muốn dốc sức chăm lo cho các con, không để chúng phải nghèo khó như bố mẹ chúng. Như vậy liệu có ổn không? Tôi cũng không biết phải sống tiếp như thế nào nữa!
Rất mong những lời động viên ủng hộ của các bạn.
Theo Trí thức trẻ
-
13 phút trướcChiếc bánh kem không chỉ là món quà ý nghĩa dành tặng cầu thủ Nguyễn Xuân Son mà còn là thông điệp cổ vũ hành trình chinh phục những đỉnh cao.
-
17 phút trướcIndonesia bất ngờ sa thải HLV Shin Tae-yong sau ASEAN Cup 2024. Quyết định này khiến họ phải trả một khoản tiền đền bù cực lớn.
-
47 phút trướcChỉ ít ngày sau khi mang cúp vô địch AFF Cup về nước, tuyển Việt Nam sẽ phải gửi trả lại cho LĐBĐ Đông Nam Á (AFF).
-
1 giờ trướcTiền vệ Supachok Sarachat của ĐT Thái Lan vừa giành giải thưởng Bàn thắng đẹp nhất trận chung kết lượt về ASEAN Cup 2024.
-
1 giờ trướcHLV Kim Sang-sik cho biết trọng tài không khuyên tuyển Thái Lan để Việt Nam ghi lại một bàn, sau pha lập công thiếu fair-play của Supachok.
-
2 giờ trướcĐang ngồi ở nhà xem camera, gia chủ phát hiện con báo đang mò vào nhà. Rất may gia đình đóng cửa không ai bị thương.
-
2 giờ trướcAnh cả Nguyễn Văn Thiện mang đến cầu thủ Xuân Son, còn ông Nguyễn Đức Thụy đã nổi tiếng một thời với đầu tư cho bóng đá.
-
3 giờ trướcSau trận chung kết AFF Cup 2024, Chủ tịch Liên đoàn bóng đá Thái Lan (FAT) tiết lộ có thể mời đội tuyển Việt Nam thi đấu giao hữu trong năm 2025.
-
3 giờ trướcTừ cậu bé nhà nghèo đến với bóng đá bằng tiền bán trâu của bố, Xuân Mạnh giờ đây có tất cả trong tay: Vợ đẹp, con xinh và giấc mơ trở thành hiện thực với chức vô địch AFF Cup.
-
4 giờ trướcSơ suất của ban tổ chức khiến Tiến Linh nhận được một chiếc huy chương có màu vàng, nhưng dòng chữ khắc trên đó lại dành cho đội á quân.
-
5 giờ trướcChủ tịch Liên đoàn bóng đá Thái Lan khẳng định không khiếu nại sau trận thua đội tuyển Việt Nam dù truyền thông, cổ động viên chỉ trích gay gắt trọng tài.
-
5 giờ trướcTiền vệ Doãn Ngọc Tân kể lại khoảnh khắc nổi tiếng khắp mạng xã hội và tiết lộ sự cố khiến anh không có tấm ảnh nào chụp khoảnh khắc mừng chức vô địch AFF Cup 2024.
-
6 giờ trướcTờ Siamsports cho rằng Thái Lan chỉ dùng đội hình C để đấu với đội tuyển Việt Nam và không cần coi trọng AFF Cup.
-
6 giờ trướcNgoài bằng khen của Chủ tịch UBND TP Hải Phòng, thủ môn Nguyễn Đình Triệu còn được thưởng 550 triệu đồng.
-
6 giờ trướcTờ báo Thái Lan cho rằng việc Supachok “bị ép” phải nhận danh hiệu ghi bàn thắng đẹp nhất AFF Cup, là điều “gây đau lòng” với cầu thủ này cũng như người hâm mộ bóng đá xứ Chùa Vàng.
-
8 giờ trướcChưa được về nước mừng công, tiền vệ Doãn Ngọc Tân cũng không thể chia sẻ niềm vui lên mạng xã hội Facebook vì bị kẻ gian chiếm tài khoản.
-
18 giờ trướcTiền đạo Nguyễn Tiến Linh tới thăm Xuân Son, hi vọng được đối đầu với chân sút CLB Nam Định trong thời gian sớm nhất tại V-League.
Tin tức mới nhất
-
13 phút trước
-
17 phút trước
-
17 phút trước
-
17 phút trước
-
47 phút trước
-
47 phút trước
-
47 phút trước
-
59 phút trước