Mất anh em mới nhận ra nhiều điều
Những thứ tình cảm đã mất đi đôi khi sẽ cho bạn một cảm giác trống trải, cô độc... nhưng cũng nhờ có những điều đó, bạn mới nhận ra được những gì bên cạnh mình thật tốt đẹp.
Em đã từng nghĩ rằng, cuộc sống nên có ước mơ, tham vọng thật nhiều thì mới có được hạnh phúc, có được những gì em thích... Và rồi em cứ lao đầu vào công việc, vào quan hệ xã hội, cuộc sống mà quên mất đi mình đã từng có những điều hạnh phúc thật sự đấy thôi...
Em cũng đã từng nghĩ sẽ là một cô vợ có thể cùng anh làm chủ một gia đình, cùng chăm lo cho những đứa con thơ của chúng ta...
Và rồi đó là chỉ là ước mơ, kho giờ đây bên cạnh em đã không còn anh, không còn một người cho em ôm thật chặt mỗi khi em buồn, không còn người để em trút những cơn giận vô cớ, và không còn để cùng em chia sẻ những nỗi niềm trong cuộc sống nữa. Anh đã đi thật xa...
Ngày ấy, em buồn chuyện gia đình, anh đã đến bên cạnh em, ôm em thật chặt và động viên em: “Rồi mọi chuyện cũng qua thôi, cố lên.” Những lời nói ấm áp của anh, những cái ôm thật chặt ấy giúp em vượt qua biết bao nỗi đau tinh thần về gia đình, hoàn cảnh...
Những ngày đông đến, anh choàng cho em chiếc khăn len, vỗ về mỗi khi em đau ốm, lo đi mua thuốc, nấu cháo, xoa dịu cơn đau đầu của em và bên cạnh em. Còn gì hơn những tình cảm chân thành, những hành động giản dị nhưng chất chứa đầy tình yêu thương.
Em còn nhớ một lần em sốt thật cao, đi làm về là mệt lả người và rồi nằm vật ra, anh nói: “Lại bệnh nữa à? Sao lại có người đau ốm nhiều như em thế nhỉ? Thật là khổ cho anh quá!” Em nghe mà rất buồn, tủi thân, và nằm khóc cho tới khi ngủ thiếp đi. Thật lúc ấy em rất ghét anh, nhìn vẻ mặt của anh mà em chỉ muốn nói “Em ghét anh, anh đi đi”, buồn và rồi em khóc, chìm vào giấc ngủ mệt mỏi. Nhưng giật mình tỉnh dậy khi có một hơi nóng xung quanh người, một mùi hương thật quen thuộc, dễ chịu... Là anh! Anh đang ôm em thật chặt, trên trán em vẫn còn một tấm khăn ấm... Em bật khóc như một đứa trẻ, và anh càng ôm chặt em...
Ngày anh cùng bạn bè quá chén, không thể tự mình về nhà, anh ở lại nhà bạn. Em lo lắng, suốt đêm cứ chập chờn trong giấc ngủ và suy nghĩ... “Anh sao rồi? Có trúng gió không? Có mệt lắm không? Có ai pha nước chanh cho anh không?”... Em thật sự rất lo cho anh, và trằn trọc cả đêm không ngủ... không biết nơi đó anh có nghĩ tới em không?
Ngày chúng ta cùng đi picnic trên ngọn đồi, anh bảo: “Nếu một ngày không còn anh, em có quên anh mà đi theo người khác không đấy?”
- Tất nhiên rồi! Không có anh thì em sẽ theo người khác, chứ không em ở giá suốt đời à!
Anh cười, và cứ chọc lét em thật nhiều... Hai đứa cùng cười trong vòng tay nhau...
Một ngày, như mọi ngày... nhưng tất cả giấc mơ, niềm tin và cả tình yêu của em đều biến mất khi nghe tin anh đã đi xa, thật xa đến một nơi mà em và anh không thể ở bên nhau nữa... Một dòng thư, một tin nhắn anh còn không để lại cho em, mọi việc diễn ra quá nhanh và em... thật sự là em không thể chấp nhận nổi sự thật anh không còn nữa...
Em cảm thấy lòng mình trống trải thật sự. Giờ đây em mới hiểu nỗi cô đơn là như thế nào, mặc dù còn rất nhiều người bên cạnh mình. Những cảm xúc, kỉ niệm bên anh cứ tràn ngập trong kí ức em...
Cũng đã tám năm trôi qua, em vẫn một mình, vẫn lặng lẽ, vẫn làm việc, vẫn sống, vẫn tìm cho mình một ước mơ, nhưng không còn cần một địa vị, một danh vọng gì nữa... Em tham gia tình nguyện, chăm sóc cho các cụ già neo đơn, làm những công việc ý nghĩa với cuộc sống...
Mọi người hỏi em đã quên anh chưa? Em chỉ mỉm cười và áp tay vào ngực mình...
Cuộc sống như những cung bậc âm nhạc, có những lúc vang, lúc trầm, lúc tha thiết, lúc mãnh liệt... Những thứ tình cảm đã mất đi đôi khi sẽ cho bạn một cảm giác trống trải, cô độc... nhưng cũng nhờ có những điều đó, bạn mới nhận ra được những gì bên cạnh mình thật tốt đẹp...Và hạnh phúc chỉ đến với những người biết nghĩ và thật sự trân trọng cuộc sống...
Em cũng đã từng nghĩ sẽ là một cô vợ có thể cùng anh làm chủ một gia đình, cùng chăm lo cho những đứa con thơ của chúng ta...
Và rồi đó là chỉ là ước mơ, kho giờ đây bên cạnh em đã không còn anh, không còn một người cho em ôm thật chặt mỗi khi em buồn, không còn người để em trút những cơn giận vô cớ, và không còn để cùng em chia sẻ những nỗi niềm trong cuộc sống nữa. Anh đã đi thật xa...
Ngày ấy, em buồn chuyện gia đình, anh đã đến bên cạnh em, ôm em thật chặt và động viên em: “Rồi mọi chuyện cũng qua thôi, cố lên.” Những lời nói ấm áp của anh, những cái ôm thật chặt ấy giúp em vượt qua biết bao nỗi đau tinh thần về gia đình, hoàn cảnh...
Những ngày đông đến, anh choàng cho em chiếc khăn len, vỗ về mỗi khi em đau ốm, lo đi mua thuốc, nấu cháo, xoa dịu cơn đau đầu của em và bên cạnh em. Còn gì hơn những tình cảm chân thành, những hành động giản dị nhưng chất chứa đầy tình yêu thương.
Em còn nhớ một lần em sốt thật cao, đi làm về là mệt lả người và rồi nằm vật ra, anh nói: “Lại bệnh nữa à? Sao lại có người đau ốm nhiều như em thế nhỉ? Thật là khổ cho anh quá!” Em nghe mà rất buồn, tủi thân, và nằm khóc cho tới khi ngủ thiếp đi. Thật lúc ấy em rất ghét anh, nhìn vẻ mặt của anh mà em chỉ muốn nói “Em ghét anh, anh đi đi”, buồn và rồi em khóc, chìm vào giấc ngủ mệt mỏi. Nhưng giật mình tỉnh dậy khi có một hơi nóng xung quanh người, một mùi hương thật quen thuộc, dễ chịu... Là anh! Anh đang ôm em thật chặt, trên trán em vẫn còn một tấm khăn ấm... Em bật khóc như một đứa trẻ, và anh càng ôm chặt em...
Ngày anh cùng bạn bè quá chén, không thể tự mình về nhà, anh ở lại nhà bạn. Em lo lắng, suốt đêm cứ chập chờn trong giấc ngủ và suy nghĩ... “Anh sao rồi? Có trúng gió không? Có mệt lắm không? Có ai pha nước chanh cho anh không?”... Em thật sự rất lo cho anh, và trằn trọc cả đêm không ngủ... không biết nơi đó anh có nghĩ tới em không?
Ngày chúng ta cùng đi picnic trên ngọn đồi, anh bảo: “Nếu một ngày không còn anh, em có quên anh mà đi theo người khác không đấy?”
- Tất nhiên rồi! Không có anh thì em sẽ theo người khác, chứ không em ở giá suốt đời à!
Anh cười, và cứ chọc lét em thật nhiều... Hai đứa cùng cười trong vòng tay nhau...
Một ngày, như mọi ngày... nhưng tất cả giấc mơ, niềm tin và cả tình yêu của em đều biến mất khi nghe tin anh đã đi xa, thật xa đến một nơi mà em và anh không thể ở bên nhau nữa... Một dòng thư, một tin nhắn anh còn không để lại cho em, mọi việc diễn ra quá nhanh và em... thật sự là em không thể chấp nhận nổi sự thật anh không còn nữa...
Em cảm thấy lòng mình trống trải thật sự. Giờ đây em mới hiểu nỗi cô đơn là như thế nào, mặc dù còn rất nhiều người bên cạnh mình. Những cảm xúc, kỉ niệm bên anh cứ tràn ngập trong kí ức em...
Cũng đã tám năm trôi qua, em vẫn một mình, vẫn lặng lẽ, vẫn làm việc, vẫn sống, vẫn tìm cho mình một ước mơ, nhưng không còn cần một địa vị, một danh vọng gì nữa... Em tham gia tình nguyện, chăm sóc cho các cụ già neo đơn, làm những công việc ý nghĩa với cuộc sống...
Mọi người hỏi em đã quên anh chưa? Em chỉ mỉm cười và áp tay vào ngực mình...
Cuộc sống như những cung bậc âm nhạc, có những lúc vang, lúc trầm, lúc tha thiết, lúc mãnh liệt... Những thứ tình cảm đã mất đi đôi khi sẽ cho bạn một cảm giác trống trải, cô độc... nhưng cũng nhờ có những điều đó, bạn mới nhận ra được những gì bên cạnh mình thật tốt đẹp...Và hạnh phúc chỉ đến với những người biết nghĩ và thật sự trân trọng cuộc sống...
Theo Blog radio
-
38 phút trướcNgười này được nhân dân ca tụng là vị quân vương nhân từ nhất lịch sử Việt Nam khi luôn có những chính sách cai trị khoan hòa, thương dân.
-
1 giờ trướcPhạm Tuấn Hải là nhân tố gây bất ngờ của đội tuyển Việt Nam trong trận chung kết lượt về, góp dấu ấn trực tiếp mang về chức vô địch AFF Cup 2024.
-
1 giờ trướcHuấn luyện viên Kim Sang-sik và đội trưởng Đỗ Duy Mạnh kể lại giây phút căng thẳng khi cầu thủ Thái Lan ghi bàn thắng phản tinh thần thể thao.
-
2 giờ trướcCổ động viên Việt Nam và quốc tế đổ xô vào bầu chọn tình huống thiếu "fair play" của Supachok Sarachat là bàn thắng đẹp nhất AFF Cup 2024.
-
3 giờ trướcChỉ tính riêng 24 giờ qua, đã có 13,2 triệu lượt tương tác xoay quanh việc Việt Nam vô địch AFF Cup 2024, cùng với đó "Việt Nam vô địch" cũng trở thành từ khóa hot.
-
3 giờ trướcTừ công việc giao đồ ăn, Lôi Hải Vi đánh bại thạc sĩ văn học từ Đại học Bắc Kinh trong cuộc thi thơ uy tín cấp quốc gia, trở thành giáo viên không cần bằng đại học.
-
4 giờ trướcShin Jae-won, con trai của HLV Shin Tae-yong, đã bày tỏ sự bức xúc sau khi cha mình bị LĐBĐ Indonesia sa thải.
-
4 giờ trướcTính đến hết ngày 6/1/2025, tổng tiền thưởng dành cho đội tuyển Việt Nam sau chức vô địch ASEAN Cup 2024 đã lên tới 33 tỷ đồng.
-
5 giờ trướcThêm một lần nữa truyền thông Trung Quốc lại phải ngỡ ngàng với bầu không khí cổ động vô cùng cuồng nhiệt của người hâm mộ bóng đá Việt Nam.
-
5 giờ trướcChấn thương gãy xương chân là một trong những chấn thương nặng trong bóng đá mà các cầu thủ đều rất sợ, ngay cả khi y học đã tiên tiến, hiện đại như bây giờ.
-
6 giờ trướcTrung vệ Đỗ Duy Mạnh tiết lộ về cuộc trao đổi với Supachok về bàn thắng thiếu fair-play của ĐT Thái Lan ở chung kết lượt về ASEAN Cup thua tuyển Việt Nam.
-
6 giờ trướcBàn thắng của Supachok vào lưới tuyển Việt Nam trong trận chung kết lượt về AFF Cup 2024 gây nhiều tranh cãi.
-
6 giờ trướcPhiên dịch viên từng làm việc với Supachok lên tiếng chỉ trích tiền đạo Nguyễn Xuân Son.
-
7 giờ trướcDoãn Ngọc Tân ở lại Thái Lan để hội tụ cùng đồng đội ở CLB Thanh Hóa, anh được chào mừng bằng nhiều hành động, lời nói vui nhộn.
-
7 giờ trước18h chiều 6/1, sau khi đáp chuyến bay từ Thái Lan, Nguyễn Xuân Son được đưa về Trung tâm Chấn thương chỉnh hình và Y học thể thao, thuộc Bệnh viện Đa khoa Quốc tế Vinmec, để tiến hành hội chẩn.
-
7 giờ trướcNguyễn Xuân Son bị thương nặng nhưng sẽ về Việt Nam để điều trị trấn thương thay vì ở lại Thái Lan thực hiện phẫu thuật.
-
7 giờ trướcChủ tịch nước tặng Huân chương Lao động hạng Nhất cho đội tuyển quốc gia Việt Nam và tặng Huân chương Lao động hạng Ba cho 6 cầu thủ, trong đó có Nguyễn Xuân Sơn.
Tin tức mới nhất
-
8 phút trước
-
41 phút trước
-
46 phút trước
Hay nhất 2sao
-
14 ngày trước
-
14 ngày trước