Ngày mai anh là chú rể của người ta

Dù có lặng lẽ đi qua nhau nhưng cũng từng thấy nhau và giữ lại cho nhau một miền kí ức.

Dù sau này có vô tình chạm phải xin hãy dành cho em vẹn nguyên nụ cười ấy anh nhé. Có những cơn say em nguyện lòng không muốn tỉnh. Ngày mai là chú rể người ta rồi, phải thật hạnh phúc đấy gió ơi.

Em vốn dĩ là đức con gái theo chủ nghĩa hiện thực chỉ tin chính mình, không tin số phận. Thiết nghĩ mọi thứ xảy ra là tất yếu không phải ngẫu nhiên và cơ hội do mình tạo ra. Ngay cả trong tình yêu cũng vậy, hia từ “nợ duyên” với em hết sức viễn vông và mờ ảo. Thế mà em đã tự phủ nhận điều mình lập luận khi em gặp được anh – gió à.

Anh là gió vì anh đã đến và đi rất nhanh đến nỗi em chưa kịp gọi tên anh, chưa kịp nói với anh rằng em rất muốn bên anh mãi mãi. Em nhớ ngày hôm ấy, một chuyến công tác cuối năm, một buổi tiệc, một người đến cuối cùng khi tiệc sắp tàn là anh. Em thật sự không tin đứa con gái ngang ngạnh như em mà chỉ trong vòng 5 phút đã ngã trước nụ cười của anh. Chúng ta chỉ gật đầu chào nhau và mỉm cười, chính nụ cười đó đã làm ấm lòng em đến lạ. Chính ánh mắt đó khiến em thao thức nhiều đêm từ lúc giã từ.

Anh không phải gọi là đẹp trai hào hoa, không không gọi là cao ráo lịch lãm, nơi anh là một chất đàn ông hiền lành ấm áp, nụ cười như nắng sớm vừa trong vừa ấm, đôi mắt ẩn chứa sự quan tâm trìu mến và ngọt ngào. Em biết rằng mình say nắng, một cơn say chưa bao giờ có từ lúc em biết tình yêu là gì và đàn ông là thế nào. Mãi đến bây giờ em nhận ra đó không chỉ là say nắng mà là say tình, say đến không tỉnh lại được. Những tưởng trái tim em sẽ khô cằn chai sạn sau mối tình đầu nhiều nước mắt và những mối tình hờ hững qua kẽ tay. Đâu ngờ có lúc ngọn lửa yêu thương trong em lại cháy bùng lên như thế, là vì anh, cơn gió thổi bùng lên ngọn lửa tưởng đã lụi tàn.

Cứ tưởng là tình cờ rồi sẽ thôi mơ mộng, đâu ai ngờ chữ “duyên” đã được khắc tên. Em vô tình biết anh là bạn thân của đồng nghiệp em và bất ngờ hơn khi đám cưới chị ấy sắp diễn ra, nghiễm nhiên em sẽ được gặp anh lần nữa. Có phải là ông trời rất thương em không?

chú rể, đám cưới

Em tìm tên anh trong list friend Facebook, không ngờ anh nhớ em và còn chủ động cho em số điện thoại, vậy là trong lòng anh cũng có hình ảnh của em từ ngày hôm đó phải không?

Mặc dù là đám cưới người ta nhưng em lại hồi hộp đến thế, em mặc chiếc váy trắng, mọi người còn ghẹo em là định làm cô dâu nhỏ hay sao, em thoáng vui và nghĩ đến anh.

Em đã tìm anh trong đám đông ấy, tiếng tin nhắn đến “Hôm nay em đẹp lắm, anh nhìn thấy em rồi”. Trái tim em sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi. Em cứ len lén nhìn anh suốt buổi hôm ấy, cảm giác thân quen như biết nhau lâu lắm rồi.

Lúc ra về anh chủ động kéo em lại chụp cùng anh một bức ảnh, anh nói để làm kỉ niệm, thật không ngờ giữa em và anh chỉ có bức ảnh đó là “kỉ niệm”, lần thứ hai cũng là lần cuối em gặp anh.

Nỗi nhớ em dành cho anh cứ nhiều thêm từng ngày, em luôn mỉm cười khi nghĩ về anh, nhìn anh trong hình, em chờ nick anh sáng, mong được nói với anh vài câu, em ôm trong lòng một tình yêu, một giấc mơ có em và anh chung một mái đầu. Cứ nghĩ là duyên là nợ, đâu ngờ mình không có nợ với nhau. Khi em lấy hết can đảm nói hết lòng mình thì anh lại lặng im, sự im lặng đến đau lòng, đến không muốn thở. Có phải anh cho rằng em quá vội vàng quá hời hợt chăng?

Một ngày đẹp trời lắm lắm, em nghe tiếng ai bảo rằng: “Ra giêng này Đăng Phong cưới vợ”. Em cứ ngỡ em nhầm nhưng thính giác em đã không sai. Là anh sẽ cưới vợ, có cái gì đó vừa rơi, có cái gì đó vừa vỡ, em cũng không biết nữa chỉ thấy nhói đau và bàn tay tê buốt. Những ngày trước anh còn hứa có dịp sẽ ra chở em đi chơi, sẽ làm điều gì đó cho em hết buồn, sẽ hát em nghe…Giờ thì em hiểu tại sao anh lại im lặng khi biết tình cảm em dành cho anh. Là anh không thể không làm cho ba mẹ vui lòng. Anh là đứa con trai rất ngoan. Em hiểu.

Em thấy mình vừa mất một cái gì đó dẫu chưa bao giờ nó thuộc về em, em không khóc nỗi, nước mắt chảy ngược vào tim, lấy lý do gì mà khóc, anh có là gì của em đâu, nụ cười vụt tắt, giấc mơ vỡ tan. Em chỉ lặng thầm chúc anh hạnh phúc dù rằng em muốn nói với anh rằng em muốn được làm cô dâu của anh nhưng không thể, anh không chọn em mà.

Em vội vàng cất tên anh vào nơi ngực trái, nơi có một cuộc tình chưa kịp gọi tên, ít nhất em biết em từng tồn tại trong anh dù thời gian rất ngắn nhưng có lẽ cũng đủ để em cảm nhận được trái tim em vẫn biết sai nhịp vì một người.

Cảm ơn anh cho em biết được rằng cuộc đời này vẫn tồn tại một chữ “duyên”. Cảm ơn anh cho em biết rằng có những người dù vô tình hay hữu ý xuất hiện trong cuộc đời ta đều mang một ý nghĩa. Anh đến cho em biết thương biết nhớ biết rằng mình vẫn khao khát một tình yêu sau bao ngày lạnh lùng khép kín, anh đi để lại trong em một khoảng trống vô hình và nuối tiếc.

Dù có lặng lẽ đi qua nhau nhưng cũng từng thấy nhau và giữ lại cho nhau một miền kí ức, nụ cười ấy, ánh mắt ấy vẫn làm em ấm áp mỗi khi nghĩ về. Em sẽ không quên đâu cơn gió hiền hòa dị êm ngày nắng hạ. Dù sau này có vô tình chạm phải xin hãy dành cho em vẹn nguyên nụ cười ấy anh nhé. Có những cơn say em nguyện lòng không muốn tỉnh. Ngày mai là chú rể người ta rồi, phải thật hạnh phúc đấy gió ơi.

Theo Blogradio

Tin tức mới nhất