Rớt nước mắt vì món quà “độc” chồng tặng tôi trước Noel

Nhìn thấy món quà đó tôi đã bật khóc. Ông trời đã cướp đi sự bình thường của tôi nhưng lại trả lại tôi một người chồng tuyệt vời.

Tôi là một người không hoàn hảo, cũng không bình thường như mọi người. Tôi bẩm sinh bị tật ở một chân khiến dáng đi bị nghiêng hẳn một bên. Tôi cũng không thể chạy hay đi nhanh được, vì như thế, tôi sẽ ngã. Tất cả các năm học tôi đều được miễn học thể dục cũng vì thế. Suốt quãng thơ ấu, tôi chịu đựng những lời trêu chọc, gièm pha của bạn bè. Lớn lên một chút, tôi càng ý thức được khuyết điểm của bản thân và càng tự ti, mặc cảm hơn. Tôi sống thu mình, chẳng dám tiếp xúc nhiều với mọi người. Đến mức, tôi bị bạn bè gọi là "đồ tự kỉ".

Khi đậu đại học, cũng vì đôi chân không bằng nhau mà tôi không thể mặc được áo dài dự lễ chào đón sinh viên mới. Tôi càng nổi bật và trở nên lập dị hơn trước những người bạn mới xinh đẹp, thướt tha. Khi đi vào giảng đường, tôi cố bước thật nhanh để tránh ánh nhìn soi mói và những lời gièm pha của mọi người. Và điều tồi tệ tôi không mong muốn đã xảy ra.

Vì đi quá nhanh nên tôi bị ngã. Cảm giác ngã ập xuống giữa chốn đông người, với hàng trăm con mắt đang nhìn mình khiến tôi xấu hổ đến mức phát khóc. Và chồng tôi, khi ấy là bí thư lớp trên, đã chạy đến đỡ tôi dạy. Anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, rồi bảo tôi đi cẩn thận hơn. Đó là người con trai đầu tiên đối xử với tôi nhẹ nhàng như vậy. Có lẽ tôi yêu anh ngay từ lúc đó.

Tuy bị tật nhưng tôi học rất giỏi và là lớp phó học tập của lớp. Vì công việc của lớp, tôi và anh có cơ hội gặp nhau nhiều hơn.

món quà

Ngày anh nói lời yêu, tôi vẫn không thể tin được vào tai mình. Tôi còn nghĩ anh trêu đùa tình cảm của mình nên từ chối rồi bỏ chạy. Và tôi lại ngã, ngã rất đau xuống đường. Anh đỡ tôi dậy và tiếp tục nói yêu tôi. Tôi hỏi anh vì sao lại yêu một cô gái tật nguyền như tôi, khi anh có rất nhiều người con gái xinh đẹp khác theo đuổi. Anh nói anh yêu tôi vì nghị lực hơn người, vì sự thông minh và bản lĩnh của tôi. Tôi đã rất hạnh phúc khi nghe anh nói những lời ấm áp như vậy.

Chúng tôi cứ thế bên nhau tới khi ra trường. Tuy có việc làm ổn định với mức lương cao, xong gia đình anh vẫn ra sức phản đối chúng tôi cưới nhau. Tôi vẫn nhớ, ngày ra mắt bố mẹ anh. Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng tôi vần bàng hoàng khi nghe mẹ anh nói: "Mày điên hay sao đi yêu một con què". Cũng nhiều lần tôi đòi chia tay nhưng anh không chịu. Anh còn nói khi nào có tiền, anh sẽ giúp tôi phẫu thuật để có đôi chân hoàn hảo hơn. Tôi biết anh đang an ủi mình, bởi chân tôi nếu phẫu thuật thì chỉ có thể cắt chân rồi lắp chân giả mà thôi.

Chúng tôi "chiến đấu" cho tình yêu đến tận khi tôi 28 tuổi thì bố mẹ anh mới đồng ý. Khi đó anh 30 tuổi. Sau khi cưới, vợ chồng tôi sống cùng ông bà. Tôi cố hết sức để hoàn thành vai trò con dâu trong nhà. Mọi việc nhà đều do tôi gánh vác. Ai cần gì tôi sẵn sàng giúp ngay. Đến khi nghe mẹ chồng khen tôi với một người hàng xóm thân thuộc: "Nhìn vậy chứ nó giỏi gấp mấy lần mấy đứa bình thường. Lại ngoan hiền, lễ phép. Ngày xưa nếu tôi cứ phản đối mãi chắc giờ cũng hối hận", mà tôi rơi nước mắt vì hạnh phúc. Chồng tôi sau khi cưới cũng rất yêu chiều tôi. Anh phụ tôi việc nhà và luôn động viên tinh thần tôi.

Tối hôm qua, anh đã tặng tôi một điều hết sức bất ngờ. Khi đi làm về, anh kéo tôi lên phòng và đưa tôi một món quà nhỏ. Anh bảo chắc chắn tôi sẽ thích món quà này, nó sẽ giúp tôi tự tin hơn. Tò mò tôi mở hộp và ngạc nhiên vô cùng khi thấy đó là một đôi giày. Nhưng nó không phải đôi giày bình thường mà một chiếc cao, một chiếc thấp. Nhìn đôi giày tôi ngầm hiểu được ý anh. Đối với mọi người, mang đôi giày như vậy là không thể, nhưng với tôi lại rất dễ dàng. Bước đi với cảm giác hai vai mình bằng nhau mà tôi hạnh phúc đến bật khóc. Chồng tôi đã ôm lấy tôi và bảo Giáng sinh năm nay, tôi phải tự tin khi đi cạnh anh.

Để mang đôi giày ấy, anh còn dẫn tôi đi mua một cái váy dài. Nhìn anh chọn váy, tôi thấy bình yên và hạnh phúc biết bao. Noel năm nay, tôi sẽ tự tin khoác tay anh đi dọc các con đường đầy hoa đèn rực rỡ. Tôi nghĩ người phụ nữ may mắn hay không là ở tấm chồng. Ông trời đã cướp đi sự bình thường của tôi nhưng lại trả lại tôi một người chồng tuyệt vời. Tôi cũng hi vọng những người có khiếm khuyết giống tôi sẽ tự tin hơn khi đọc câu chuyện này. Chúc mọi người có một mùa Giáng sinh hạnh phúc. Cảm ơn vì đã lắng nghe tôi chia sẻ.


Theo Afamily/Trí thức trẻ

Tin tức mới nhất