Thành phố mưa

Muộn. Quán bắt đầu thưa người, lải rải vài người ngồi trầm tư nghe bản nhạc cuối cùng... Rời quán với những suy nghĩ bâng quơ, ngoài trời mưa bay bay, ánh đèn vàng vọt hắt xuống mặt đường, hắt lên những bụi mưa mờ ảo.

Mưa ở đây đúng là buồn, hễ mưa là cứ cái cảm giác ướt át, thành phố cũng bỗng nhiên trầm mặc hơn. Cái se lạnh làm người ta tưởng chừng như những ngày mùa đông đã tới. Tỉnh dậy đã quá chiều, cái hơi ấm ủ từ chăn đến bây giờ cứ dễ chịu, chẳng mấy dễ để rời khỏi giường. Mưa ào ào theo đợt gió, nhìn qua khe lỗ thông gió, ánh sáng nhẹ hắt vào, chập chờn. Tiếng nước mưa rớt lốp đốp trên mái nhà, cứ thế mà cảm thấy cái góc nhỏ của mình thật ấm áp và yên bình làm sao.

Tối muộn đi ra ngoài, mới bước xuống đường đã thấy hơi lạnh thổi vào người, chẳng nghĩ sẽ lạnh như thế nên chỉ phong phanh cái áo mỏng. Mùi hoa sữa theo gió mà cứ phả vào mặt như hơi thở, dễ chịu. Bâng khuâng...

Quán cà phê vang tiếng piano quen thuộc, đến khá muộn và khách cũng khá đông, nhưng dường như ai cũng trầm tư theo tiếng nhạc du dương mà cả quán thật yên lặng. Đến cái bàn kê gần cửa sổ vẫn còn trống, những cọng dây leo thả mình xuống bờ cửa ướt át tội nghiệp. Ngoài kia, người hối hả, chỉ biết đi nhanh để về chốn bình yên của mình, và chẳng ai nhận ra nhau...

Thành phố mưa

Bé phục vụ nhìn cười hồ hởi, "Lâu quá chị không tới rứa?" Thiết nghĩ mình được người ta nhớ có lẽ vì... cái thói quen, sự cũ kĩ, sự không thay đổi, như là...uống mãi một đồ uống, ngồi mãi một góc và không đến chung với ai, cũng tạo thành cái ấn tượng cho họ? Nghĩ cũng hay. Trời như thế này một cà phê đen không đá đúng rất hợp lý. Lần nào cũng vậy, đổ gần hết đi một nữa phin nước, muốn nó đậm hơn và đặc hơn, mà cũng có nghĩa là đắng hơn. Cầm điện thoại lên và mở danh bạ tìm một cái tên quen thuộc, rồi lại thôi...

Muộn. Quán bắt đầu thưa người, lải rải vài người ngồi trầm tư nghe bản nhạc cuối cùng... Rời quán với những suy nghĩ bâng quơ, ngoài trời mưa bay bay, ánh đèn vàng vọt hắt xuống mặt đường, hắt lên những bụi mưa mờ ảo. Mưa rơi trên tóc, vương trên áo....

"Những mùa mưa đi rong
trong thành phố giấu những người cô độc
họ mượn cơn mưa để tha hồ khóc
sau chuỗi ngày khó nhọc trước nỗi đau".


Vừa về cổng trọ cũng là lúc trời giáng xuống một cơn mưa tầm tã, mưa nặng hạt trút xuống mặt đường, mém bị tắm mưa, có lẽ trời thương cho cô gái áo mỏng và không có áo mưa là như vậy đó... Một ly mật ong ấm, vỗ về cảm xúc bởi vị ngọt ngào của nó, cũng làm dễ chịu hơn cái lạnh đã thấm vào người. Rồi áo len mỏng và quần tất sà vào chăn. Ấm áp.

Theo Blog radio

Tin tức mới nhất