Tôi thề không để con mang họ cha, không cho mẹ chồng nhận cháu

Tôi bước ra, nuốt nước mắt vào lòng mà nói rành mạch: “Vậy thì con nói thẳng luôn. Bác đừng lo, con dọn đi ngay đây. Đứa bé trong bụng con chính xác là cháu bác, cháu đích tôn đấy. Nhưng cả đời này, bác đừng mong được bế nó trên tay".

Bài viết này tôi xin chia sẻ đến bạn T.M.D, tác giả bài viết “Tôi gần như chết đứng vì những lời nói phũ phàng của người yêu khi đó”. Xét cho cùng, dù yêu nhau mấy năm hay mấy chục năm thì đàn ông cũng chỉ là “động vật không tim”.

Quyết định làm mẹ đơn thân của bạn rất đúng đắn. Đó là cách tốt nhất để bạn chăm sóc cho bản thân và cho con, tránh được sự đau khổ dằn vặt về tinh thần.

Tôi cũng là một bà bầu. Và chắc chắn tôi khốn khổ hơn bạn vì chỉ còn gần 1 tháng nữa là tôi sinh nhưng tôi đã bỏ nhà chồng. Và tôi tự thề với bản thân là sẽ không bao giờ tôi để con trai tôi mang họ cha và nhận nhà nội.

Tôi và chồng cũng yêu nhau 1 năm mới cưới. Thực ra, tôi đã có suy nghĩ chia tay khi yêu vì nhận thấy chồng mình có quá nhiều điểm xấu. Anh không có chí tiến thủ, không có lập trường và luôn nghe theo lời mẹ. Mà mẹ anh, tôi mới tiếp xúc vài lần đã cảm thấy sợ vì sự đanh đá của bà. Trong khi bố chồng tôi thì hầu như chẳng có vai trò gì trong nhà, chỉ lầm lầm lũi lũi sống như không khí.

Nhưng chính chồng tôi đã gạt tôi một tuần cuối cùng trước khi chia tay. Tôi cũng nhắc anh dùng bao. Nào ngờ, anh chọc thủng tất cả bao cao su để tôi có bầu và phải chấp nhận cưới anh.

Nhiều khi vừa làm, nước mắt tôi vừa rơi xuống sàn nhà. (Ảnh minh họa)

Ngày cưới, đã không đủ lễ nghi và sơ sài, tôi còn bị mẹ chồng nói xóc xỉa ngay trước hôn đường. Bà ‘khen’ tôi biết cách ‘dụ trai’ để con bà mắc mưu. Bà nói nếu không phải thương con, chẳng bao giờ bà đi cưới một đứa con gái dễ dãi như tôi. Bố mẹ tôi tái mặt, tôi tức đến ứa nước mắt. Còn chồng tôi, anh vẫn cười hềnh hệch như thể mẹ anh nói đúng lắm.

Về làm dâu, cuộc sống của tôi chẳng khác nào địa ngục trần gian. Bầu 4 tháng, tôi vẫn phải dậy từ 3 giờ sáng để phụ mẹ nấu nước bún cá, dọn dẹp quán. Sau đó, một mình tôi ì ạch rửa cả mấy thau chén bát, còn em chồng vẫn ngủ chưa dậy.

Không chỉ thế, mỗi khi nghén vì mùi cá, tôi cũng chẳng được nôn mà phải cố nhịn. Mẹ chồng tôi nói: “Buôn bán mà nôn tới nôn lui thì chó nó cũng không muốn vào ăn”. Hôm nào bán đắt thì thôi, hôm nào lỗ vốn, bà lại đem tôi ra mắng con bầu này bầu nọ, ám nhà ám cửa.

Rồi công việc nhà cũng do một mình tôi gánh. Trưa, khi mọi người đang ngủ, tôi phải ngồi lê lếch trong nhà tắm giặt cả chậu quần áo đầy ắp. Thấy tôi bưng bê nặng nhọc nhưng chưa một ai, kể cả chồng tôi lên tiếng phụ giúp. Nhiều khi vừa làm, nước mắt tôi vừa rơi xuống sàn nhà. Tủi thân không thể chịu được.

Đó là chưa kể cái khoản tôi bị hành hạ về tinh thần. Mẹ chồng tôi gặp ai cũng chê bai tôi đủ kiểu. Bà nói tôi hư hỏng, con trai bà hiền lành mới bị tôi lừa cho đổ vỏ. Mỗi hành động nhỏ của tôi cũng bị bà đem ra bêu rếu khắp nơi.

Đến khi nghe mẹ chồng kể ra rả với một nhóm bà con bên nội chồng về đứa bé,
 tôi mới sốc thật sự. (Ảnh minh họa)

Bầu 8 tháng, tôi vẫn cố nhịn nhục vì nghĩ tới con trai bé bỏng trong bụng. Dù gì tôi vẫn muốn nó có đầy đủ cha mẹ, nội ngoại. Nhưng đến khi nghe mẹ chồng kể ra rả với một nhóm bà con bên nội chồng về đứa bé, tôi mới sốc thật sự.

“Nhà này hiền mới chứa chấp cái loại gái như thế. Biết đâu đứa nhỏ trong bụng nó là con của thằng khác chứ chẳng phải con cháu nhà này. Mà thôi, cứ để nó sống ở đây thêm vài bữa cho có đức, đợi sinh con rồi tôi đem đứa nhỏ đi xét nghiệm ngay. Lúc đó mà không phải cháu tôi, tôi đòi lại hết những gì đã cho nó ăn ở trong mấy tháng qua. Đây, mấy bà coi nè. Nó ăn gì, mua gì, tôi cũng ghi lại hết. Để xem nó làm sao mà chối được. Cũng gần chục triệu rồi chứ ít gì?”

Tôi sốc nhưng cũng đủ bình tĩnh để hiểu rõ tình hình. Tôi bước ra, nuốt nước mắt vào lòng mà nói rành mạch: “Vậy thì con nói thẳng luôn. Bác đừng lo, con dọn đi ngay đây. Đứa bé trong bụng con chính xác là cháu bác, cháu đích tôn đấy. Nhưng cả đời này, bác đừng mong được bế nó trên tay. Nó cũng sẽ không mang họ nhà bác, nhà bác không xứng”. Ngay hôm đó, tôi dọn vài bộ quần áo đã đem theo khi tới đây và tự đi về nhà mẹ đẻ.

Hiện giờ, tôi chưa thể nộp đơn li hôn vì đang mang thai tháng cuối. Nhưng khi đứa trẻ sinh ra, tôi nhất định sẽ lấy họ tôi. Nó chỉ là con tôi, không còn con cháu gì nhà bên đó nữa hết. Tôi tin, một mình tôi cũng nuôi dạy con tốt nhất.

Theo Trí thức trẻ

Tin tức mới nhất