Trao thân xong, bạn gái để lại 200 triệu rồi mất hút

Sau đêm đầu tiên trao thân, em đã để lại cho tôi 200 triệu rồi bỏ đi biệt tích.



Tôi và Hiền nhau đến nay cũng được gần 3 năm rồi. Giờ cả hai đứa đều có công ăn việc làm ổn định, chúng tôi quyết định đi tới hôn nhân.

Lần đầu tiên tôi dẫn Hiền về nhà ra mắt, mẹ tôi có vẻ không ưng em lắm. Cũng chỉ vì em thấp bé lại xuất thân từ vùng quê nghèo nàn đói kém quanh năm. Biết được gia cảnh nhà Hiền, mẹ tôi kịch liệt phản đối cuộc hôn nhân này nhưng tôi đã nắm tay Hiền cao giọng hỗn láo với mẹ.

trao than xong, ban gai de lai 200 trieu roi mat hut - 1

Tại sao em lại trao thân cho tôi rồi biến mất một cách bí ẩn như thế? (Ảnh minh họa)

- Mẹ không cho con cưới Hiền, con sẽ chết cho mẹ xem!

- Anh…

Sốc vì đứa con ngoan như tôi dám lớn tiếng cãi vã mẹ bênh bạn gái, lần đó mẹ ngất phải vào viện cấp cứu. Sợ mẹ vẫn không đồng ý tôi đánh liều bảo Hiền làm quả “gạo nấu thành cơm” để mọi chuyện được giải quyết. Hiền ngần ngừ bảo tôi cho em thời gian suy nghĩ 1 tuần. Hết 1 tuần ấy, Hiền đồng ý vào nhà nghỉ trao thân cho tôi.

3 năm yêu nhau chưa một lần tôi đòi hỏi Hiền chuyện này, ấy vậy mà giờ tôi lại trở lên hèn hạ bảo Hiền làm chuyện này đến khi có thai để ép mẹ phải đồng ý. Tôi biết chuyện này không dễ dàng gì với Hiền cả, nhưng có lẽ vì yêu và tin tôi em đã chấp nhận làm chuyện này.

Thấy em sợ hãi, người co rúm lại tôi nhẹ nhàng an ủi nói không sao đâu sẽ qua nhanh thôi. Sáng tỉnh dậy không thấy em đâu, nghĩ em đang trong nhà tắm tôi vào đó xem thế nào nhưng không em đã biến mất và để lại 200 triệu ở trên bàn với mảnh giấy nhỏ ghi: “Đừng tìm em, em đi đây!”.

Sốc vì lời nhắn này của Hiền, tôi đi khắp nơi, gọi điện các thứ nhưng không thể tìm được em. Hiền đã đi đâu mà đến nỗi bố mẹ em cũng không biết vậy. Tại sao em lại trao thân cho tôi rồi biến mất một cách bí ẩn như thế. Lẽ nào em hết yêu tôi rồi ư? Hay em có mắc bệnh gì, em giấu tôi đi chạy chữa. Những ngày tháng đó, tôi như phát điên phát dại. Ngày nào tôi cũng đi tìm em, nhớ em đến điên dại nhưng sau tất cả chỉ là con số 0.

4 năm kể từ ngày em bỏ đi, tôi gần như bất lực và bỏ cuộc không tìm em nữa. Thay vào đó là tôi chấp nhận cưới 1 cô gái do mẹ tôi tìm kiếm để hoàn thành trách nhiệm. Cuộc hôn nhân không tình yêu đó khiến tôi phát chán vô cùng, mặc dù vợ tôi rất tốt. Chẳng bao giờ em giận hờn hay than trách về cách mà tôi vô tâm bỏ rơi mẹ con em cả.

Thời gian thấm thoát qua đi, giờ đã được 6 năm kể từ đêm Hiền bỏ đi và tôi đã cưới vợ được 2 năm rồi. Tình cờ trong một chuyến công tác tại Anh tôi gặp lại Hiền trong siêu thị. Đi bên cạnh em là đứa bé chừng 3 tuổi cứ gọi Hiền là mẹ suốt. Gặp lại em tình yêu trong tôi như trỗi dậy, hàng ngàn câu hỏi chất chứa 6 năm qua của tôi như muốn em trả lời hết. Cầm lấy tay Hiền tôi nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của em hỏi.

- Hiền, tại sao suốt 6 năm qua em luôn trốn tránh anh. Tại sao đêm hôm đó em lại bỏ đi và để lại 200 triệu cho anh làm gì. Em nói đi. – Tôi gào lên.

- Mẹ ơi, mẹ ơi con sợ. – Đứa bé khóc ré lên khi tôi quát mẹ nó.

- Anh đi sang quán café kia em sẽ cho anh biết lý do. Anh đừng lớn tiếng con em nó sợ.

Theo mẹ con Hiền sang quán café đối diện siêu thị. Nhìn thằng bé cứ ôm chặt Hiền mà tôi thấy có lỗi quá. Hiền nhìn một lúc lâu rồi khẽ cất giọng.

- Ngày ấy em nhận lời vào nhà nghỉ với anh là vì em muốn tặng người đàn ông mình yêu “cái ngàn vàng” đó. Trước đó 3 ngày, mẹ anh có tìm đến em đưa cho em 200 triệu và yêu cầu bỏ anh đi 1 nơi nào đó thật xa. Nếu em không chấp nhận thì bác ấy sẽ tự tử trước mặt em.

- Và em chấp nhận yêu cầu của mẹ anh ư?

- Anh bảo, mẹ người yêu kề dao vào cổ đe dọa sẽ chết liệu anh sẽ làm thế nào. Anh sẽ ích kỷ vì tình yêu, hạnh phúc của mình mà nhìn mẹ người chết trước mặt mình sao. Em không làm được.

- Sao em không nói chuyện đó với anh, em đã cầm 200 triệu đó rồi lại để lại cho anh vào đêm chúng mình trao thân cho nhau.

- Vâng. Em không cần tiền nhưng bác ấy cứ ép nhận. Giờ anh cũng có gia đình rồi, anh đừng tìm em nữa. Hãy quan tâm tới vợ con anh nhiều hơn. Cô ấy tội nghiệp hơn em nhiều.

- Bao năm nay em vẫn dõi theo anh sao? Thế còn đứa bé này. Em đã lấy chồng.

- Vâng, em đã lấy chồng rồi. Anh ấy yêu em lắm, thế nên anh hãy yên tâm. Quá khứ rồi đừng bới móc nó lên làm gì nữa khi tất cả chúng ta đang hạnh phúc. Xin lỗi anh, em không thể bỏ chồng được.

Hiền đứng dậy bế con chạy ra khỏi quán, tôi vẫn nghe thấy tiếng khóc nấc lên của cô ấy. Tại sao Hiền lại dại khờ như thế chứ? Hóa ra chuyện này là do mẹ tôi đứng sau giật dây ép Hiền phải làm vậy. Người con gái tôi yêu, cô ấy đáng thương quá.

Nhưng Hiền nói đúng, chúng tôi nên sống cho hiện tại và tương lai đừng vì quá khứ mà làm hỏng những điều tốt đẹp hiện tại nữa dù trong lòng đầy luyến tiếc vấn vương.

Theo Một thế giới


trao thân người yêu Tình yêu

Tin tức mới nhất