Vợ chồng tôi đang "chiến tranh nóng – lạnh" vì... Hồ Ngọc Hà

Sau cuộc cãi vã vì nữ ca sĩ đó, chồng tôi đá ghế rồi sập cửa bỏ đi, tôi cũng chẳng nấu cơm, bế con ra phố ăn phở...

Tôi 26, chồng 28 tuổi, cả hai vợ chồng đều là nhân viên văn phòng. Vốn công việc không nặng nhọc mấy, sáng sớm đến công sở thì việc đầu tiên là ngồi đọc báo. Có lẽ vì vậy mà thông tin gì hot nhất, sôi sục nhất trên báo là cả hai vợ chồng đều nắm được. Bình thường thì chúng tôi coi đó là chuyện người ngoài, bởi vì ngày nào chẳng có tin giật gân với scandal của sao này sao nọ. Nhưng lần này, chuyện của một nữ ca sĩ nổi tiếng với anh đại gia đã lan vào tận phòng ngủ và các bữa cơm của vợ chồng tôi rồi.

Ban đầu, chỉ là trong bữa tối, hai vợ chồng ngồi ăn cơm với đứa con một tuổi. Tôi tình cờ nhắc tới chuyện một nữ ca sĩ đang trở thành tâm điểm của báo chí. Chồng tôi bỗng đâu chen vào một câu: “Chuyện người ngoài em việc gì phải quan tâm. Nhà cửa chả lo, cứ thích ngồi lê đôi mách chuyện đâu đâu”.

Vốn dĩ chỉ định nói chuyện cho vui, nhưng thấy thái độ của chồng, máu nóng của tôi cũng trào lên. Tôi hỏi: “Sao anh lại bênh người ta chằm chặp thế hả? Có phải vì người ta đẹp nên anh thích, anh bênh không?”. Chồng tôi cũng không vừa, anh đặt mạnh bát cơm xuống rồi cáu nhặng lên: “Em nói thế mà cũng nghe được? Có câu nào anh bênh hả? Mà nghe giọng điệu của em thì cứ ai bênh thì tại yêu với thích? Em ghen thì cũng phải nhìn cái gì mà ghen chứ”.

Có vậy thôi mà hai vợ chồng ầm ĩ một hồi, ai cũng cãi lấy cãi được. Buổi tối đi ngủ trong tức tối, tôi quay lưng về chồng, chồng tôi cũng chẳng thèm dỗ dành, anh quay lưng lại rồi nằm đọc báo bằng điện thoại.

Khi tôi quay lại xem anh ngủ chưa, lại tình cờ thấy anh đang đọc chuyện liên quan tới nữ ca sĩ kia. Tôi đánh một câu: “Thế tưởng không quan tâm tới chuyện người ngoài, không quan tâm tới giới giải trí? Vừa quay mặt đi đã chăm chăm đọc rồi mà còn tỏ vẻ?”. Chồng tôi hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì.

Vậy nên tôi nói tiếp, nói theo kiểu bâng quơ chủ yếu là quan điểm mẹ bỉm sữa bênh nhau, chê trách đàn ông làm khổ cả hai người phụ nữ. Tôi đang nói hăng say thì bất ngờ chồng tôi bật dậy, anh bảo: “Sao đàn bà các cô lắm chuyện thế nhỉ? Yêu là yêu, không yêu là không yêu. Không yêu mà cứ cưỡng ép sống với nhau thì chỉ thêm mệt mỏi. Với cả chuyện của người ta, thực hư thế nào các cô có biết đâu mà bàn luận”.

Nghe quan điểm đó của anh là tôi không chịu được rồi. Vợ chồng bao năm mà có thể nói tỉnh bơ vậy sao? Hết yêu thì còn tình còn nghĩa, còn con cái. Sống mệt mỏi thì cũng phải xem cái nào nặng cái nào nhẹ để cân nhắc. Mà ô hay, chồng tôi cứ như chạm phải nọc, xưa nay anh có bao giờ cãi nhau với tôi về chuyện báo chí viết cái gì đâu. Tôi nghi anh có tật giật mình nên liên mồm tra hỏi. Hỏi không được, tôi bắt đầu theo dõi chồng.

Ban đầu tôi kiểm tra chặt chẽ điện thoại, thấy số lạ là dùng máy của tôi gọi lại hỏi ngay. Giọng nam thì không sao, chứ giọng nữ là chết với tôi. Thật may rằng mấy số đó không có gì khả nghi.

Xong điện thoại, tôi lục đến ví. Ngoài cái hóa đơn đi uống cà phê bóng đá ra thì không có gì là lạ nữa. Khi tôi đang lục túi quần bò hôm qua chồng mặc thì bị anh bắt được. Thấy điệu bộ của tôi, anh đã đoán ra phần nào. Anh hỏi: “Thế giờ thì sao nữa? Chẳng lẽ em lại nghi ngờ anh bồ bịch hả?”. Tôi nói bâng quơ: “Đầy người 2 – 3 mặt con, 5, 6 chục tuổi rồi vẫn cặp bồ cặp bịch đấy thôi. Thời buổi giờ ai mà biết được. Phòng cho chắc ăn”.


nữ ca sĩ

Tôi cũng bực bội trả lời, tôi đi đâu kệ tôi, tôi là vợ anh chứ có phải con giun trong bụng anh đâu mà biết anh đói hay no. (Ảnh minh họa)

Chỉ có thế thôi mà chồng tôi vùng vẫy, anh mắng tôi: “Sao em có thể nói như thế được? Ở với nhau mấy năm nay rồi mà em còn nghi ngờ anh? Anh nói cho em biết, anh không làm thì thôi, chứ anh làm thì đố em biết được”.

Chồng tôi nói vậy thì có khác nào anh thách thức tôi tìm ra dấu vết. Điên tiết quá nên tôi cũng cãi lại, hai vợ chồng nói qua nói lại, cuối cùng anh tức tối quá đá văng cái ghế rồi đi khỏi nhà. Còn tôi ngày hôm đó cũng không nấu cơm, bế con ra phố ăn phở.

9 giờ tối tôi về thì thấy chồng ngồi ở nhà. Anh quát hỏi tôi đi đâu, sao không nấu cơm tối, có biết anh đói như thế nào? Tôi cũng bực bội trả lời, tôi đi đâu kệ tôi, tôi là vợ anh chứ có phải con giun trong bụng anh đâu mà biết anh đói hay no. Sau đó tôi ôm con đi ngủ. Tôi vừa nằm xuống giường thì nghe tiếng đập bát đập đĩa trong phòng bếp.

Đêm qua, hai vợ chồng lần đầu tiên ngủ riêng. Sáng nay cũng không ai nói với ai câu nào, anh ra khỏi nhà đi làm lúc nào tôi cũng chẳng biết. Thế là từ chuyện của một ngôi sao nữ mà vợ chồng tôi “chiến tranh nóng - lạnh”. Giờ tôi không biết phải giải quyết hoàn cảnh này thế nào nữa. Có nên nấu một bữa cơm chiều thay cho một lời xin lỗi, để làm dịu bầu không khí. Hay cứng rắn để anh biết được tôi đặc biệt phản cảm như thế nào về chuyện chồng ngoại tình, nhằm khiến anh không bao giờ có ý định bồ bịch?


 Theo Afamily/ Trí Thức Trẻ

Tin tức mới nhất