Xúc động với câu nói của chồng trong ngày đưa dâu

Ngày đưa dâu, anh cầm tay tôi đến trước mặt mẹ anh và nói: “Mẹ à! Con xin giới thiệu với mẹ, đây là con dâu mới của mẹ cũng là vợ của con..."

Ngày đưa dâu về nhà chồng, không phải cái nắm tay và những giọt nước mắt của mẹ hay bài phát biểu chân chất của bố tôi trước hai họ, mà chính là câu nói của chồng đã khiến tôi bật khóc nức nở vì hạnh phúc.

Sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc, tôi bị ám ảnh. Bố mẹ tôi không ly hôn nhưng sống cảnh một nhà hai giường đã lâu. Năm tôi lên lớp 10, bố mẹ tôi tuyên bố với các con là bố mẹ chung sống vì con chứ không vì nhau, và mong chúng tôi đừng buồn hay thất vọng nếu chứng kiến bố mẹ không hoà thuận.

Có lẽ vì hận bố tôi mà mẹ tôi luôn hằn học với đàn ông. Mẹ không cho tôi yêu, mặc dù lúc đó tôi đã vào đại học. Bà bảo hãy nhìn tấm gương trước mắt là bà. Bà dạy tôi nếu muốn hạnh phúc, hãy phấn đấu để độc lập về tài chính. Còn muốn sống đời đau khổ, cứ yêu vàkết hôn. Năm 20 tuổi, khi tôi nói tôi có người yêu, mẹ giận tôi cả mấy tháng sau đó.

Tôi chỉ là một người bình thường, tôi muốn được yêu, muốn có một người đàn ông cho đời mình. Đường đời dài như thế, sẽ có lúc mệt mỏi nếu cứ bước đi một mình. Tôi sợ đi theo vết xe đổ của bố mẹ mình nên mỗi đêm tôi đều cầu nguyện để có được một cuộc đời đơn giản, một tình yêu đơn giản nhưng lâu bền.

kết hôn
"Mẹ à! Con xin giới thiệu với mẹ, đây là con dâu mới của mẹ cũng là vợ của con."
(Ảnh minh họa)


Mẹ tôi không thích chồng tôi. Không phải vì anh không tốt mà vì bà không muốn tôi kết hôn, hơn nữa, lại đi làm dâu nơi đất khách quê người.

Anh là bạn cùng đại học, nhưng quê nhà anh ở rất xa. Muốn về nhà anh, chỉ có thể đi tàu hoặc xe, rồi từ trung tâm thành phố phải bắt thêm một chuyến xe khác. Khoảng cách đủ xa để tôi bị bơ vơ không nơi nương tựa như lời mẹ tôi nói.

Hai năm yêu nhau, ngoài tình yêu và niềm tin, tôi không có gì khác để đặt cược vào canh bạc hôn nhân này. Nhưng thiết nghĩ, hôn nhân còn cần gì hơn thế?

Mẹ hỏi tôi dựa vào điều gì mà sẵn sàng bỏ cả công việc ở một thành phố lớn, bỏ gia đình gắn bó gần 30 năm, bỏ tất cả họ hàng và bạn bè để đến ở một ngôi nhà hoàn toàn xa và lạ? Mẹ bảo tôi mù quàng và vì tôi cãi lời bà, bà sẽ chống mắt lên xem tôi hạnh phúc được bao lâu?

Những lời răn đó khiến tôi bị hoang mang, sắp cưới mà đêm nào cũng khóc, lo lắng sợ hãi liệu tôi có thực sự sai lầm, rồi đời tôi có bi kịch như mẹ tôi? Tôi đánh đổi những gì tôi có ở thành phố này để theo chồng, nhưng nếu nhỡ tôi chọn sai, phải mất bao lâu nữa để tìm lại những thứ mà tôi đã vất bỏ? Rồi những tổn thương, rồi tuổi xuân qua đi. Chọn sai một bước sẽ lãng phí mất nửa đời người.

Đã đôi lần tôi soạn tin nhắn cho chồng để hoãn cưới nhưng không kìm được nước mắt và nỗi sợ mất anh. Chồng sắp cưới không biết tâm trạng này. Anh càng không hay biết đám cưới của chúng tôi có nguy cơ bị hủy. Tin nhắn đã được soạn sẵn, nhưng vẫn cứ lưu đó, chực chờ lúc nào cũng có thể gửi.

Càng cận kề ngày cưới, tôi càng bấn loạn quẫn trí. Chồng sắp cưới thì vô tư, lúc nào cũng vui, lúc nào cũng tất bật chuẩn bị quên cả để ý đến cảm xúc của vợ. Mẹ tôi nhìn ra nên bà bảo: “Đấy, chưa cưới mà nó đã vô tình như thế, bản chất của đàn ông con không thể thay đổi. Chỉ mới yêu 2 năm, con có chắc chắn là mình hiểu con người nó không?”

kết hôn
Tôi chợt nhận ra không cần lo lắng và hoài nghi quá nhiều về thứ hạnh phúc vĩnh cửu, chỉ cần hạnh phúc trọn vẹn ở giây phút hiện tại. (Ảnh minh họa)

Tôi bị mẹ làm cho lung lay, chỉ 3 ngày nữa kết hôn, tôi bắt đầu nghi ngờ cả tình yêu của mình.

Thế mà giây phút đứng giữa hai họ làm lễ ở nhà chồng, anh đã giúp tôi đập tan mọi hồ nghi và sợ hãi. Đáng lý ra chỉ có người lớn hai bên gia đình được phát biểu. Nhưng anh đã xin mọi người đôi phút để nói lời cảm ơn bố mẹ tôi đã cho phép chúng tôi cưới nhau.

Và rồi anh dịu dàng quay sang cầm tay tôi đến trước mặt mẹ anh và nói: “Mẹ à! Con xin giới thiệu với mẹ, đây là con dâu mới của mẹ cũng là vợ của con. Một mình cô ấy vượt mấy trăm cây số đến ở với gia đình mình, con xin mẹ hãy đối xử tốt với vợ con nhé!”.

Không chỉ tôi mà mọi người đều bất ngờ. Không chỉ tôi nức nở hạnh phúc, hầu như ai nấy cũng đều xúc động vì câu nói giản đơn và chân thành đó của anh.

Mẹ tôi nước mắt rưng rưng, tôi biết từ giây phút đó bà đã tin tưởng anh và tin vào sự lựa chọn của tôi.

Tôi chợt nhận ra không cần lo lắng và hoài nghi quá nhiều về thứ hạnh phúc vĩnh cửu, chỉ cần hạnh phúc trọn vẹn ở giây phút hiện tại.

Tôi đã là một cô dâu hạnh phúc nhất, phải không mọi người?

Theo Afamily/ trí thức trẻ


Tin tức mới nhất