Vụ bé trai tử vong do điện giật: Đôi giày mới và nước mắt người mẹ

"Đôi giày này sẽ đưa con đến một chân trời mới an lành hơn, để con có thể vui sống muôn đời", người phụ nữ thì thầm trong nụ cười đau đớn.

Gió chiều hiu hiu thổi vào nhà làn gió mát rượi, Bình (10 tuổi, biệt danh Bo) tíu tít chạy tới chỗ chị Ngọc (14 tuổi), thì thào: "Chị ơi, mình ra chỗ gốc cau câu cá đi".

"Mẹ không thích mình ra đấy đâu", Ngọc nói với vẻ hơi băn khoăn nhưng mắt vẫn hấp háy muốn đi.

"Mình câu được cá về, mẹ có cá ăn sẽ vui", Bình lém lỉnh nhìn chị rồi kéo tay đi.

Ngọc hăm hở đuổi theo gót em trai, cười khúc khích. Thiếu nữ 14 tuổi không ngờ đó là lần cuối nhìn thấy bóng lưng gầy nhỏ của cậu em trai của mình.

''Ba ơi! Ba đừng cứu con. Giật chết đấy!''

Chiều 20/7, Bình tựa đầu vào vai chị, vẻ chán nản. Hai chị em đã ngồi chờ 30 phút nhưng cần câu mãi chẳng nhúc nhích. Bé trai 10 tuổi bắt đầu mất kiên nhẫn.

Đúng lúc đó có tiếng hét: "Cứu với, cứu tao với". Tiếng hét của Châu khiến 2 chị em Ngọc giật bắn mình.

Quay lại, Ngọc nhìn thấy cậu bạn hàng xóm ngã sóng soài, nửa thân dưới vũng nước, cả thân hình cứng đơ, mặt méo xẹo. Ngọc và Bình hấp tấp quăng vội cần câu, lao tới cứu nạn nhân.

Bình nhanh chân hơn nên tới trước, định kéo bạn ra khỏi vũng nước. Vừa tới gần Châu, Bình lập tức bị bắn ngược ra sau cỡ hai bước chân.

Ngọc chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cuống quýt lao tới đỡ em thì bất ngờ bị té, chân rơi xuống vũng nước. Ngọc bắt đầu cảm thấy một nguồn điện chạy rần rần từ dưới lên khắp cơ thể, cả người cứng đơ.

Long (10 tuổi, người cùng đi câu) thấy các bạn đều tím tái đã sợ hãi lao về nhà gọi người đến cứu. Lúc đó, 3 đứa trẻ cố gắng dùng hết sức lực lăn ra khỏi vũng nước.

Vụ bé trai tử vong do điện giật: Đôi giày mới và nước mắt người mẹ-1
Chiếc dép của Bình cùng kính cận của Ngọc tại hiện trường nơi xảy ra vụ việc. Ảnh: Thu Hằng.

Khi ấy, anh Trương Văn Hòa (46 tuổi, bố Bình) vẫn còn đang mải rửa xe sau khi đi bán bánh chuối về. Anh không để ý đến tiếng ồn ào í ới xung quanh cho đến tận lúc nghe một người hàng xóm hét lớn: "Thằng Bo chết rồi".

Có lẽ, cả cuộc đời, anh Hòa chưa bao giờ chạy nhanh như vậy. Ra đến bãi đất trống, anh thấy 3 đứa trẻ nằm lăn lóc dưới lớp đất ẩm ướt, thân hình tím tái. Bụng anh quặn lên một cơn lo lắng dữ dội. Chưa hiểu các con bị sao, anh vội lao tới phía con trai nhỏ thì nghe tiếng thều thào của con gái lớn.

"Ba ơi, ba đừng vào, điện giật đấy!", Ngọc giọng yếu ớt nói rồi giơ bàn tay nhỏ tím tái tỏ ý can ngăn.

Lúc này, anh Hòa mới hiểu các con bị điện giật. Anh lập tức cởi phăng chiếc áo khô đang mặc trên người làm tấm lót cách điện rồi kéo con trai ra khỏi chỗ đất ẩm. Cứ thế, anh và người hàng xóm kéo 3 đứa trẻ ra khỏi bãi đất và đưa đi viện.

Không còn nghĩ ngợi được gì lúc ấy. Người bố 46 tuổi nhìn chằm chặp vào cơ thể tím tái của cậu con trai 10 tuổi. Nước mắt anh cứ thế trào ra thành hàng.

''Em Bo đâu rồi?''

Đó là câu đầu tiên Ngọc hỏi khi tỉnh dậy ở Bệnh viện Thủ Đức. Tất cả đều im lặng. Không ai đủ dũng khí để nói ra sự thật.

"Em ở nhà con ạ", chị Đặng Thị Thắm (43 tuổi, mẹ Bình) nói rồi vuốt mái tóc hoe màu nắng của con gái. Chị dịu dàng trấn an: "Để mẹ đi lấy nước cho con".

Nói rồi, chị Thắm vội vã quay lưng đi ra ngoài, tránh nhìn trực diện vào ánh mắt Ngọc. Nếu ở lại với con gái thêm một giây nữa, có lẽ chị sẽ òa khóc.

Nửa đêm, chờ con gái ngủ hẳn, chị Thắm mới rời bệnh viện, lê cả thân hình mỏi mệt về với con trai nhỏ đang nằm im lìm một chỗ. Đêm 20/7 sẽ là đêm cuối chị được ở cạnh con.

"10 năm trời. 10 năm trời. 10 năm trời nuôi nấng. Vậy mà họ lại cướp con tôi đi lạnh lùng như vậy", người mẹ mếu máo.

Vụ bé trai tử vong do điện giật: Đôi giày mới và nước mắt người mẹ-2
Dòng điện chạy ngầm dưới lòng đất chính là nguyên nhân khiến Bình và Châu bị giật tử vong. Ảnh: Thu Hằng.

Tối hôm qua, nhà anh Hòa có rất nhiều người tới thăm, mong sẻ chia mất mát thương đau. Tất cả đều là người lạ. Trong đoàn người ấy, có một người đến từ công ty nào đó mà anh Hòa cũng chẳng nhớ tên.

"Họ nói đến xin lỗi và chia buồn với gia đình tôi, rồi họ còn dúi cho tôi một cái phong bì. Chắc là tiền. Nhưng mà tôi không lấy. Nhà tôi sẽ không lấy gì hết. Cứ để công an vào cuộc", người bố với mái tóc hoa râm kể lại, mắt vẫn còn đỏ hoe.

Cả đêm qua anh Hòa và chị Thắm không chợp mắt được chút nào. Chị Thắm cứ nằm mãi bên chiếc chõng đặt thi thể bé Bo.

''Chính lúc chết đi là khi vui sống muôn đời''

Mặt trời dần chiếu những ánh nắng đầu tiên của ngày mới vào căn nhà nhỏ tang thương. Tia nắng như muốn đánh thức bé trai 10 tuổi dậy cùng nô đùa nhưng Bình không hề động đậy.

"Mặt trời dậy rồi, sao con không dậy, Bo ơi...”, giọng chị Thắm khản đặc. Chị đã thức gọi tên con cả đêm qua.

Cả thân hình bé xíu của bé trai 10 tuổi được phủ kín bởi tấm khăn tang trắng muốt, lọt thỏm giữa không gian của căn phòng trống trải. Giữa nhà treo một tấm bạt tím với cây thánh giá cùng 10 chữ vàng: "Chính lúc chết đi là khi vui sống muôn đời".

Người phụ nữ bần thần ngắm con rồi lại nhìn đau đáu vào dòng chữ trên tấm bạt tím tái.

"Chúa cho con ra đi vui sống. Chỉ có bố mẹ ở lại trần gian là đau đớn muôn đời", cả nhà ai nấy đều im lặng khiến tiếng khóc rấm rứt của người mẹ vang khắp căn nhà nhỏ.

Vụ bé trai tử vong do điện giật: Đôi giày mới và nước mắt người mẹ-3
Nhiều người đến làm lễ tiễn đưa linh hồn bé trai theo nghi lễ riêng. Ảnh: Thu Hằng.

Chị Thắm, anh Hòa và những người hàng xóm, không ai biết công ty nào là đơn vị chịu trách nhiệm thi công công trình ngay trước cửa nhà họ. Từ đầu năm, người dân ở đây bắt đầu thấy hàng loạt máy xúc, máy ủi, cần cẩu ào ào kéo tới xới tung cả khoảnh đất ngay trước nhà cũng như cuộc sống của họ. Buổi sáng, công trình bắt đầu thi công cũng là lúc toàn bộ khu xóm nhỏ rung lên bần bật đến tận cuối ngày.

Thấy khu vực thi công nhiều máy móc lớn và vũng nước sâu do bị đào bới nhưng không hề có rào chắn xung quanh hay biển cảnh báo nguy hiểm, các phụ huynh ở đây dù lo lắng nhưng cũng chỉ có cách cấm các con ra khu vực đó chơi.

Người dân cũng từng phản ánh với chính quyền về tình trạng thi công ảnh hưởng đến cuộc sống và gây nguy hiểm cho trẻ nhỏ. Nhưng từ đó đến giờ, vẫn chưa có gì thay đổi.

Do chưa từng có trường hợp điện giật, chết đuối nên các cha mẹ ở đây chỉ dừng lại ở mức cảnh báo các con.

"Khi ấy, tôi biết bọn nhỏ chơi ngoài đó nhưng chủ quan. Tôi nghĩ rửa xe xong sẽ kêu các con vào ăn tối. Giá mà biết trước, tôi đã ra gọi các con vào sớm hơn. Giá mà tôi biết trước…”, anh Hòa nói với nước mắt ngân ngấn.

Vụ bé trai tử vong do điện giật: Đôi giày mới và nước mắt người mẹ-4
Chị Đặng Thị Thắm (43 tuổi, mẹ Bình) đi cho con đôi giày mới mua. Ảnh: Thu Hằng.

Chiều nay, cả gia đình sẽ đưa Bình ra nhà thờ làm lễ để đưa em về nơi đất mẹ thân thương.

Ba Hòa đi mua cho em một đôi giày mới, trắng toát bởi đã lâu rồi, Bình không có giày mới. Chị Thắm cầm đôi giày nhỏ bằng lòng bàn tay, xỏ vào chân con rồi cẩn thận thắt một chiếc nơ thật xinh xắn. Người mẹ 43 tuổi không nhớ nổi lần cuối đi giày cho con là khi nào.

"Đôi giày này sẽ đưa con đến một chân trời mới an lành hơn, để con có thể vui sống muôn đời", người phụ nữ thì thầm trong nụ cười đau đớn. Nước mắt chị nhỏ từng giọt trên đôi giày mới trắng tinh của cậu con trai mới chỉ sống vỏn vẹn 10 năm.

Theo Zing


điện giật tử vong

Tin tức mới nhất

Hay nhất 2sao