Cả nhà tôi ngán ngẩm với cách ứng xử của vợ và nhà thông gia

Ba tôi chịu không nổi, lên tiếng mắng lại thì em đùng đùng ôm con bỏ về nhà ngoại. Chỉ một lát sau, cả nhà ngoại nhà em kéo ra, hùa nhau chửi thông gia.

Cuộc đời người phụ nữ sướng khổ đều do người đàn ông của đời họ quyết định. Thế nhưng tôi chẳng hiểu sao, vợ tôi sướng như vậy lại hóa rồ, chẳng xem chồng ra gì mà chỉ chăm chăm nghe lời xúi bẩy từ gia đình vợ.

Hôm qua, nhớ con quá mà chẳng biết làm gì, tôi mới lên mạng xem tin tức cho đỡ buồn. Tình cờ, tôi đọc được bài tâm sự “Nghe lời xúi bẩy, chồng tôi bỏ mặc vợ con” của bạn T.L. Trăn trở, suy nghĩ mãi. Tôi quyết định viết vài dòng để chia sẻ cùng bạn. Tôi cũng có hoàn cảnh giống bạn vậy, vợ tôi cũng vì nghe lời ba mẹ vợ mà bế con tôi đi mất, còn giấu biệt tích đứa bé, khiến tôi tìm hoài không ra.

Tôi năm nay 33 tuổi, hiện là tổ trưởng tổ cơ khí của một công ty gạch ngói. Tôi cưới vợ gần 3 năm và có một cô công chúa nhỏ 17 tháng tuổi. Con bé đang tập tành nói vài từ đơn giản. Bé đáng yêu đến nỗi đi làm tôi cũng không ngưng nhớ về bé. Mà bé cũng rất quấn ba, thấy tôi đi làm về là chạy nhào ra, miệng kêu ba liên tục. Được tôi bế lên, bé lại vùng vẫy hai chân, cứ như là thích thú lắm. Nói thật, khi viết những dòng này, tôi đang rơi nước mắt vì nhớ con bé đến cồn cào ruột gan.

Tôi với vợ tôi yêu nhau gần 4 năm mới tiến hành hôn lễ. Nhà tôi và nhà em cách nhau chỉ một xóm nhỏ. Khi còn yêu nhau, tôi đã được nghe nhiều chuyện không hay về gia đình em như ba em ngoại tình, có con riêng, rồi mẹ em rất hung dữ. Nhưng tôi thấy, khi tôi vào nhà chơi, mọi người rất vui vẻ, hòa đồng. Tôi cũng không suy nghĩ hay băn khoăn hiều về những vấn đề đó. Tôi chỉ cần vợ tôi sống tốt là được.

Cả nhà tôi ngán ngẩm cách ứng xử ngu ngốc của vợ và nhà thông gia
 Em thấy thế bắt đầu “lên mặt” với mọi người, kể cả mẹ tôi (Ảnh minh họa)

Cưới xong, chúng tôi ở chung với ba mẹ. Cũng từ đây, em bắt đầu tạo những mâu thuẫn trong gia đình chúng tôi. Em làm công nhân may cho khu công nghiệp xa nhà. Thấy em hay than thở công việc nặng nhọc nên tôi khuyên em nghỉ làm, ở nhà phụ mẹ tôi bán bún (nhà tôi bán bún cá). Em đồng ý, nhưng từ khi nghỉ ở nhà, em chỉ nằm ườn trên giường. Lúc nào cũng kêu mệt mỏi, khó chịu trong người.

Chưa bao giờ, em phụ mẹ tôi nhặt được một cọng hành chứ đừng nói là phụ bán. Thậm chí, bà bán xong, vừa dọn rửa chén bát, vừa phải nấu ăn vì vợ tôi ăn ít nên không chịu nấu. Những chuyện này, tôi không hề biết vì khi tôi đi làm về, em vẫn ngọt ngào với mẹ, rồi lăng xăng phụ mẹ này kia. Cho đến một hôm, mẹ tôi chắc quá ấm ức nên mới kể tôi nghe.

Tôi hỏi em thì em khóc lóc giận dỗi, cho rằng tôi bắt em nghỉ việc ở nhà để làm ô-sin. Nhưng tôi đâu phải người như thế. Tôi chỉ cần em phụ mẹ, hoặc chí ít cũng nấu ăn để mẹ bớt cực. Mẹ tôi thấy 2 đứa cãi nhau thì cũng lên tiếng bảo ban vợ tôi vài điều. Không ngờ, cô ấy chỉ thẳng tay vào mặt bà mà quát lên “Bà im đi. Đây không phải là chuyện của bà”.

Tôi sững sờ, rồi hết sức tức giận trước thái độ đó của vợ. Nếu mẹ tôi không can ngăn kịp thời, chắc tôi đã đánh em một trận vì tội hỗn láo. Sau chuyện đó, tôi phần nào biết được con người thật của vợ và chúng tôi giận nhau cả tháng trời.

Rồi em có thai, gia đình tôi rất mừng vì chưa có đứa cháu nào (tôi là con trai cả). Em thấy thế bắt đầu “lên mặt” với mọi người, kể cả mẹ tôi. Em cứ nằm trong phòng, không bước chân ra ngoài. Đến bữa, mẹ tôi đem cơm vào, năn nỉ em ăn. Có hôm em không ăn, bà còn mua sữa đưa ống hút tận miệng cho em uống. Quần áo thì tôi giặt hết, em biến thành bà hoàng, chẳng đụng tay đụng chân vào việc gì mà lúc nào cũng kêu mệt mỏi.

Nhiều khi, thấy vợ làm quá, tôi bực bội bảo mẹ để mặc em tự lo cho bản thân mình đi thì em khóc lóc vật vã cho rằng tôi quá đáng, vợ bầu bí mà còn hành hạ em. Ba mẹ tôi sợ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng nên hùa vào mắng tôi. Thành ra, em càng ngày càng ghê gớm hơn nữa. Em chẳng coi ai ra gì, kể cả bà nội tôi.

Hôm ấy em ốm, bà nội tôi vào phòng, lấy tay sờ lên trán xem em thế nào thì em hất tay bà ra, kèm theo câu nói “Tay bẩn bà đừng đụng vào cháu”. Phải nói là nội tôi tức giận như thế nào nhưng cũng chẳng dám nói vì sợ em tức lên sẽ tội cho đứa cháu trong bụng.

Ai cũng nghĩ em mang bầu nên mệt mỏi và cáu gắt như vậy, sinh con xong sẽ hết. Nào ngờ sinh con xong, em càng trở nên quá quắt hơn. Thấy mọi người thương cháu quá nên em chẳng biết trời đất là gì, thích thì cho bế, không thì giữ khư khư trong người. Hễ giận nhau với chồng lại bế con về ngoại mà chẳng nói tiếng nào với ba mẹ chồng.

Em cho rằng, con em sinh ra, em có quyền làm gì thì làm mà không hề đoái hoài đến ông bà nội của nó. Em xung đột với mẹ chồng nhiều hơn, có khi còn thẳng miệng chửi bà. Tôi tức quá, cãi nhau với em hàng ngày. Chịu không nổi nàng dâu như thế, bố mẹ tôi cho tiền cho đất để chúng tôi xây một nhà cấp 4 ở ngay bên cạnh nhưng khác cổng cho ở riêng muốn làm gì thì làm để khuất mắt.

Đặc biệt, dù em sai rành rành, bố mẹ vợ vẫn bênh vực cho con gái và luôn miệng cho rằng nhà nội ức hiếp hai mẹ con em. Có lần, mẹ tôi nhờ em lên quán mua một cân đường, bà đã gửi tiền rồi. Vậy mà chẳng hiều sao, cô chủ quán bảo chưa trả (sau này chủ quán nói rằng quên). Thế là em vùng vằng đi về, không quên mắng mẹ tôi một trận vì cho rằng bà cố ý làm em bẽ mặt.

Ba tôi chịu không nổi, lên tiếng mắng lại thì em đùng đùng ôm con bỏ về nhà ngoại. Chỉ một lát sau, cả nhà ngoại nhà em kéo ra, hùa nhau chửi thông gia. Cả xóm kéo lại xem đến nỗi đông nghịt ở cửa. Nếu hôm đó có tôi ở nhà, chắc em đã “nhừ xương” với tôi.

Cũng từ hôm ấy, hai bên thông gia không thèm nhìn mặt nhau nữa. Tôi cũng ít đến nhà ngoại vì giận cách ứng xử “ngu ngốc” của ba mẹ vợ. Còn em, thích thì em bế con về nhà ở, không thích thì em bế con về ngoại. Em xem nhà này như cái quán trọ, muốn thì đến không muốn thì thôi.

Hai tuần trước là đám hỏi anh trai vợ. Em bảo tôi vào sớm nhưng máy móc trên xí nghiệp bị hỏng bất ngờ nên tôi là thợ kỹ thuật được tín nhiệm nhất ở đây nên bắt buộc phải đứng ra sữa chữa. Tối đi làm về muộn nhưng tôi vẫn cố đến nhà vợ. Bố mẹ vợ và anh vợ đều trách tôi nhưng tôi cũng giải thích cho họ. Còn em thì đã về nhà. Về nhà, tôi thấy em đóng kín, chốt cửa phòng. Con bé nghe tiếng tôi gọi thì khóc đòi ba. Em ở trong phòng, chửi tôi không ra gì. Nào là tôi không phải là người, tôi sống như mọi rợ, rồi thì tôi sống với dế thì hợp hơn,…

Cả nhà tôi ngán ngẩm cách ứng xử ngu ngốc của vợ và nhà thông gia
Nhưng tôi không cần người vợ bất hiếu và gia đình vợ hung hãn, chẳng biết điều
(Ảnh minh họa)

Quá bực tức, lại mệt mỏi vì làm nhiều việc, tôi đập cửa bước vào. Thấy con bé, tôi đưa tay bế con thì em giật phắt lại và tiếp tục lôi cả họ hàng nhà tôi ra chửi. Không kiềm chế được, tôi tát em một tát khiến em ngã vật xuống sàn. Định thần lại, em ôm con chạy ra ngoài và tiếp tục chửi. Tôi chạy theo quát thào ầm ĩ còn em thì ôm con bỏ chạy mất.

Bố mẹ tôi biết vậy nhưng cũng chẳng thiết tha đi tìm. Tôi chỉ lo cho con nên gọi điện bảo đứa em họ bám theo sau em xem vợ đi đâu. Thì ra là em bế con về nhà ngoại. Chỉ tầm 1 tiếng sau, anh vợ lại gọi điện chửi tôi xơi xơi. Anh vợ cũng bảo tôi sống không biết điều, sống thế thì nên ở một mình đi. Tôi không ngờ, gia đình vợ lại quá đáng, chẳng biết phân biệt phải trái như vậy.

Mấy hôm nay, em vẫn ở tịt bên nhà ngoại. Bố mẹ tôi cũng rất giận con dâu song mấy ngày nay vì thương cháu nên họ cứ bắt tôi qua xin lỗi vợ rồi đón vợ con về. Nhưng tôi không cần người vợ bất hiếu và gia đình vợ hung hãn, chẳng biết điều. Song tôi rất nhớ con, tôi nhớ nó đến cồn cào mỗi đêm. Giờ tôi phải làm sao đây để vẫn có con mà không muốn có vợ, nhà vợ như thế. Xin hãy cho tôi lời khuyên.



Theo Tri Thức Trẻ

Tin tức mới nhất