Chồng đi công tác, vợ ở nhà lên giường với đồng nghiệp

Người ngoài ai cũng nói tôi hạnh phúc, bởi chồng tôi thành đạt, con tôi ngoan ngoãn. Nhưng họ có biết đâu đằng sau vỏ bọc hoàn mỹ ấy, tôi cô đơn thế nào.

Tôi 30 tuổi, đã kết hôn được 8 năm. Con trai tôi cũng đã hơn 6 tuổi. Chồng tôi hiện đang là phó phòng của một cơ quan lớn, anh hơn tôi 5 tuổi. Tôi hiện là nhân viên quảng cáo cho một công ty truyền thông.

Thu nhập của vợ chồng tôi rất khá, chính vì thế chúng tôi chẳng phải lo lắng gì về kinh tế. Con trai tôi hiện đang theo học tại một trường quốc tế, thẳng bé học khá và ngoan ngoãn. Nói chung, người ngoài nhìn vào, ai cũng nói gia đình tôi thật hạnh phúc và hoàn hảo. Nhưng họ có biết đâu rằng, đằng sau sự hoàn hảo ấy là nỗi cô đơn vô cùng vô tận của tôi.

Công việc của chồng tôi rất bận, anh thường xuyên đi sớm về muộn. Và những ngày đi công tác còn nhiều hơn cơm bữa. Từ ngày lên chức, anh trở thành con người của công việc, của xã hội, thời gian nghỉ ngơi cũng vợ con chỉ còn đếm trên đầu ngón tay. Những bữa cơm cùng gia đình ít đi, những lần hai vợ chồng tâm sự chuyện trò hay ngồi quây quần bên nhau thưởng thức tách trà, nói vài ba câu chuyện cũng không còn nữa.

Có những lần tôi ốm thập tử nhất sinh chồng vẫn chẳng hề hay biết, anh cứ đi rồi về lẳng lặng, vội vàng. Căn nhà giống như căn phòng trọ vậy.

Mới đầu tôi cũng buồn tủi, cũng trách móc anh. Nhưng chồng nói, tôi phải thông cảm cho anh chứ, anh cố gắng cũng đều vì gia đình này, vì mẹ con tôi. Mỗi lần tôi than thở, anh lại dúi cho tôi ít tiền, bảo tôi đi mua sắm hay ăn uống cho vui vẻ, đừng cứ ở nhà rồi nghĩ linh tinh. Chồng tôi có biết đâu rằng, điều tôi mong muốn là được ở gần anh, được cùng anh ăn một bữa cơm đầm ấm như ngày xưa, thay vì bữa ăn gấp gáp, cứ lát lát lại bị ngắt quãng giữa chừng vì tiếng chuông điện thoại.

Một lần, tôi ốm rất nặng sốt hơn 40 độ phải đi cấp cứu. Cũng ngày hôm đấy, chồng tôi phải đi công tác gấp. Anh vào viện với tôi được hơn chục phút rồi vội vã rời đi, chỉ kịp dặn tôi cố gắng ăn uống cho nhanh khỏe. Rồi anh xin lỗi tôi, nhưng vì công việc bận quá không thu xếp được, mong tôi đừng trách anh.

Mô tả ảnh.
Ảnh minh họa

Tôi nằm viện 3 ngày thì được về. Mấy ngày nghỉ ở nhà, chỉ có cô giúp việc chăm sóc, thuốc thang.

Đồng nghiệp tới thăm tôi, trong đó cả Hoàng, người anh hơn tôi 3 tuổi làm cùng tuổi. Tôi biết Hoàng thích tôi từ lâu, anh luôn âm thầm quan tâm, giúp đỡ tôi trong công việc. Nhưng vì cả hai đều có gia đình nên không bao giờ chúng tôi đi quá giới hạn gì, mọi cử chỉ đều dừng đúng mực.

Tôi nghỉ gần một tuần, không ngày nào Hoàng không chạy qua với tôi. Anh còn mua cho tôi hoa quả và những đồ ăn bổ dưỡng. Tôi vừa ốm dậy, phần vì tủi thân, phần vì cảm động nên thấy rất mủi lòng.

Thế rồi, hôm đó cô giúp việc đưa cu Bin đi chơi, chỉ có tôi ở nhà. Hoàng đến. Do không làm chủ được mình, tôi đã ngã vào vòng tay anh. Trong cơn cuồng say, gấp gáp, Hoàng nói rất yêu tôi, tôi có thể ly dị để đến với anh không.

Sau hôm đấy, tôi khóc rất nhiều, tôi thấy tội lỗi, thấy có lỗi với chồng con vô cùng. Nhưng tôi không dứt được khỏi Hoàng, tôi không làm chủ được cảm xúc của mình. Tôi nhớ anh, nghĩ về lần đó rất nhiều. Đã từ lâu lắm rồi tôi không nhận được sự quan tâm như thế, tôi thực sự thấy mình rung động.

Giờ tôi chẳng biết làm sao nữa. Ở cạnh chồng mà tôi chỉ nghĩ đến Hoàng thôi. Tôi biết mình là đồ khốn, nhưng những cảm xúc yêu thương với chồng tôi không còn nữa. Chồng tôi thì cứ vô tâm như thế. Giờ tôi biết phải làm sao đây?

Theo Khỏe & Đẹp

Tin tức mới nhất