Có những người ta chỉ nhớ chứ không làm phiền

Trong cuộc đời luôn có những người như thế, ta chỉ nhớ chứ không liên lạc, chỉ quan sát chứ không làm phiền…

Sự thật là dù có trải qua bao nhiêu cuộc tình thì vẫn có những người khiến ta không bao giờ quên được, dù có còn yêu hay không yêu. Giống một sáng mùa thu như hôm nay, ta lại lặng lẽ vào facebook của người cũ, không phải vì trái tim vẫn thổn thức vì những ký ức xưa, mà chỉ để xem dạo này người ấy thế nào, công việc ra sao, đã yêu ai chưa. Và rồi lại lặng lẽ đi ra như một thói quen khó bỏ.

Ta biết có những người cũng như vậy, thậm chí trong trái tim họ vẫn còn nuối tiếc về tình yêu đó, đến nỗi đôi khi chỉ muốn hỏi đối phương rằng chúng ta có thể quay lại được không, nhưng cuối cùng sự lựa chọn vẫn là im lặng. Chưa một lần nhắn tin hỏi han, chưa một lần gọi điện, cái tên vẫn nằm im trong danh bạ, có khi còn chưa đổi biệt danh từ hồi còn yêu nhau. Lắm lúc muốn nhắc người ta đi ngủ sớm, nhưng lại sợ làm phiền, sợ mình vô duyên, ừ thì đâu là gì của nhau nữa. Bản thân thấy không nên và cũng không có tư cách để một lần nữa xáo trộn cuộc sống của người ta.

Có những ngày hoang hoải, chúng ta không đi tìm những niềm vui mới, không muốn xuất hiện ở nơi đông đúc, rộn ràng, lại chỉ rảnh rang nằm nhà và xem những bức hình cũ - những bức hình chưa kịp xóa. Trong cả biển người đông đúc lẽ ra nên gặp vào thời điểm đó, chúng ta nhất định chỉ thấy rõ duy nhất một người, và sau này mới biết người đó không bao giờ thuộc về ta.

Có những người ta chỉ nhớ chứ không làm phiền-1

Rồi chúng ta sẽ có những mối quan hệ mới, có người thương ta hơn, phù hợp với chúng ta hơn, tuy nhiên chắc chắn rằng cuộc đời luôn có những người chúng ta không phải nói quên là quên được. Dù đã từng đổ vỡ thì vẫn cảm ơn năm tháng đó, cảm ơn người đã đến, cảm ơn người đã yêu một cách tử tế với trái tim mình.

Đến một lúc nào đó ta cũng có cái nhìn thông suốt với mọi chuyện, biết rằng tại sao quá khứ lại xảy ra những việc đó, biết rằng tại sao người đó không ở bên ta mãi mãi. Ta biết rõ vì sao chúng ta rời xa nhau. Những gì chúng ta đã lựa chọn, đôi khi chỉ là chấp nhận. Chấp nhận những điều đã đến và đã đi, chấp nhận những đêm khóc không thành tiếng, chấp nhận sau này sẽ chỉ có thể dõi theo người đó qua một cách khác chứ không thể chạm vào nhau được nữa.

Và chúng ta ngày càng cảm thấy bình thản trước mọi việc. Có lẽ như thế sẽ tốt hơn, chứ đừng nên xuất hiện trong đời một lần nào nữa.

Thi thoảng có nhớ nhung người ta một chút thôi thì cũng biết rằng người bên cạnh ta ở hiện tại mới là duy nhất, và chắc chắn đối với người cũ chẳng phải là tình yêu nữa, có chăng chỉ muốn 'update tình hình' của nhau như một thói quen. Và thói quen đó sẽ ngày một ít dần, ít dần, vì chẳng ai có thể dõi theo ai mãi được, cho đến khi ta tìm được bến đỗ đủ an toàn…

 

Theo Báo đất việt


người yêu người yêu cũ

Tin tức mới nhất