Cưới 4 tháng đã viết đơn ly dị

Có những cuộc hôn nhân tưởng chừng vĩnh viễn không bao giờ có thể lìa xa, nhưng thật bất ngờ, nó lại kết thúc một cách vô cùng nhanh chóng.

Cuộc hôn nhân của tôi chính là trường hợp như vậy. Chính tôi cũng không thể ngờ mình lại có quyết định nhanh chóng như thế, sau một lần bị anh đánh cho chảy máu mũi. Nhưng tôi không hối hận vì thật tình, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ sống chung với một người chồng vũ phu.

Ngay trong đêm tân hôn, biết tôi không còn trong trắng, anh đã nói với tôi những lời xúc phạm vô cùng. Các bạn biết không, vì sao tôi không còn trinh tiết, chính tôi cũng không rõ nữa. Có thể do tai nạn ngày còn trẻ, hoặc là vì một sự cố nào đó mà khi đó mình không nhận thức được rằng đó chính là trinh tiết của mình. Nói ra điều này có thể nhiều người không tin, nhưng tôi tin vào bản thân mình. Tôi chưa từng quan hệ với ai trước anh. Nhưng anh lại chẳng tin tôi, cho rằng tôi lừa dối anh.

Nhưng thật ra, nếu đó có là sự lừa dối đi nữa thì có sao đâu. Tại sao anh yêu tôi mà coi trọng chuyện còn hay mất vậy. Anh phải hiểu được tình cảm của tôi thế nào chứ.

Sau đêm tân hôn, mọi chuyện trôi đi một cách chậm chạp. Tôi cố gắng nghĩ vì sao lại như vậy và cố gắng làm hài lòng anh. Nhưng càng làm anh càng đay nghiến. Anh nói tôi có phải vì mất trinh nên hối lỗi, nên chăm sóc anh chu đáo như vậy, mong anh thứ tha. Khi tôi thờ ơ, thì anh lại nói tôi không yêu anh, chỉ làm như thế để lừa dối anh lấy tôi. Nên giờ, cuộc hôn nhân với anh là sự an toàn với tôi. Tôi làm thế nào anh cũng không hài lòng. Tôi chán nản vô cùng.


Sau đêm tân hôn, mọi chuyện trôi đi một cách chậm chạp. Tôi cố gắng nghĩ vì sao lại
như vậy và cố gắng làm hài lòng anh. Nhưng càng làm anh càng đay nghiến.

Mỗi ngày khi tôi làm sai chuyện gì là anh lại lôi cái cớ tôi không còn trong trắng, không yêu anh ra để giày vò tôi. Tôi ăn cơm, gắp thức ăn bị rơi anh cũng nói: “Không còn trinh, không tự tin sống cùng tôi thì ngồi ra chỗ khác mà ăn”. Nghe mà tôi ức chảy nước mắt.

Hôm rồi, tôi có nói lại vài câu rằng: “Nếu anh không chịu được người vợ như tôi thì ly dị đi”. Nói rồi, anh xông vào tát tới tấp, đạp tôi ngã cả xuống giường. Tôi chảy máu mũi, chân tay thì xước hết cả, đau điếng người. Tôi vùng dậy lấy ngay tờ giấy, viết đơn ly hôn và kí luôn tại trận.

Đó là chuyện cuối cùng tôi phải chịu đựng khi sống cùng người đàn ông đó. Tôi không thể chấp nhận một người chồng như anh, dù rằng tôi mới cưới được 4 tháng. Nếu còn tiếp tục thì cuộc sống của tôi không khác nào địa ngục. Tôi chỉ là nơi để anh xả cơn giận dữ, để anh hành hung và đay nghiến sau mỗi trận rượu chè say sưa. Tôi còn gì để nói với người đàn ông này nữa.

Ly dị ư, tôi không sợ, chỉ lo bố mẹ tôi nghĩ ngợi mà hao tổn sức lực. Còn tôi thà là độc thân, thà là xin con, làm mẹ đơn thân còn hơn sống với người chồng bất nhân thế này. Giờ xã hội đã thoáng, tôi tin, họ sẽ cho tôi một cái nhìn cảm thông và chia sẻ.

Theo Khampha

Tin tức mới nhất