Đọc tin nhắn lúc giao thừa của bạn trai mà tim tôi đau nhói

Thật sự là anh quá đỗi tệ bạc nên mới bỏ rơi tôi vào lúc này. Tôi khóc nấc lên. Tôi xuống cầu thang lấy nước còn run lên và ngã té...

Hôm nay khi tôi ngồi gõ những dòng chữ này - ngày đầu năm mới, nước mắt tôi không ngừng rơi và không thể nào chợp mắt nổi. Bởi ngay khi chỉ vừa qua giao thừa được hơn 1 tiếng, tôi đã nhận được tin nhắn chia tay từ bạn trai. Khi đọc tin nhắn ấy, tôi như muốn chết đi vì đau đớn.

Tôi quen và yêu anh tới giờ được hơn một năm. Anh học cùng trường đại học với tôi và hơn tôi 5 tuổi. Tôi yêu anh bởi thấy anh hiền lành, tử tế. Tôi nghĩ, anh không đẹp trai nên sẽ chung thủy. Anh là công nhân bình thường, anh cũng chẳng có gì trong tay, cũng không phải người ga lăng.

Quen và yêu anh, tôi chấp nhận tất cả. Bởi tôi chỉ cần yêu thương thật lòng, chỉ cần tốt với tôi thế là đủ. Tôi không hề đòi hỏi, mè nheo anh về vấn đề tiền bạc. Ngay cả trong đầu tôi cũng chưa bao giờ chê bai hay đòi hỏi ở anh bất cứ điều gì. Tôi xin thề điều đó là sự thật.


Phát hiện ra anh tán tỉnh cô gái khác, tim tôi như
muốn rụng ra vì đau đớn (Ảnh minh họa)


Nhưng yêu tôi, anh lại muốn tôi có công việc tốt, muốn gia đình tôi phải này kia và đặc biệt anh vẫn rất thích tán tỉnh nói chuyện với những cô gái có địa vị tốt, có công việc hơn tôi. Tình cờ tôi biết những điều này qua facebook của anh. Dù anh nói chỉ là bạn bè bình thường nhưng lại chat chit goi điện bất kể ngày đêm với người con gái khác hơn tôi để thể hiện sự quan tâm của anh tới cô ấy.

Phát hiện ra anh tán tỉnh cô gái khác, tim tôi như muốn rơi khỏi lồng ngực ra vì đau đớn. Tình cảm của tôi dành cho anh là thật. Thật tới mức vì anh tôi đã cố gắng làm mọi cách để được ở lại Hải Phòng. Vì anh tôi cố gắng tất cả nhưng những gì tôi có được chỉ là những đêm nằm khóc.

Rồi ngày không muốn nhất, kinh hoàng nhất cũng đến: tôi có thai. Anh tìm đủ cớ, đủ cách không muốn nó ra đời. Trước mặt anh nói quan tâm nhưng thật sự ngoài đay nghiến tinh thần ra, anh còn tìm đủ cách để tôi bỏ thai. Nhưng tôi không làm được điều đó. Anh còn hứa hẹn giờ anh chưa đủ khả năng kinh tế trong khi anh 28 tuổi rồi. Anh có vẻ rất thất vọng vì tôi không chịu nghe anh.

Và công việc của tôi quá vất vả, cơ thể yếu ớt, lại không được ăn uống chăm sóc đầy đủ nên tôi đã bị ra máu ồ ạt. Hôm tôi sảy thai đau đớn, vật vã cũng chỉ có một mình. Một mình tôi chịu đựng tất cả. Tôi nhớ như in cảm giác ấy như đứt ruột gan, kinh khủng và sợ hãi.

Sáng muộn hôm sau anh có mặt nhưng cũng không đủ tiền đưa tôi đi viện dù là khám xét bình thường. Tôi lại tự một mình lo tất cả và đối mặt với bác sỹ một mình. Tôi nhớ như in câu hỏi của bác sỹ như xát muối vào tim gan tôi: "Chồng cháu đâu, thế mẹ chồng cháu đâu, mẹ cháu đâu sao lại để cháu như thế này?".

Rồi những ngày ấy cũng qua đi, tôi nghĩ rằng không gì đau đớn hơn thế nữa. Tôi như mất cảm giác, đi làm lúc nào cũng mắt cũng thâm quầng vì thiếu ngủ và mệt mỏi. Còn anh vẫn vui vẻ đi làm, tối về nói chuyện với cô gái đó và hứa hẹn với tôi. Tôi vẫn bỏ qua vì yêu anh.

Một tháng sau, anh bỏ tôi vì tôi ghen với những điều mờ ám anh làm. Tôi lại như rơi vào vực sâu sau cú sốc mất con. Có  lẽ vì thương hại, thấy tôi quá khổ nên sau đó anh đã quay lại. Nhưng anh nhiều lần nặng lời, chửi mắng tôi chỉ vì tôi không muốn anh ham chơi, anh tán tỉnh người này người kia.

Gần Tết anh cũng từ chối khéo việc dẫn tôi về nhà ra mắt. Tôi hiểu được điều đó dù vẫn rất buồn. Đêm giao thừa vì nhà tôi và nhà anh ở xa nhau không thể đi chơi nên anh đi biệt. Thi thoảng anh nhắn tin nhắn khách sáo. Tôi không gọi thì anh cũng không chủ động nhắn tin hoặc gọi cho tôi trước.

Còn tôi, dù anh như thế nhưng tôi vẫn dại khờ tin rằng, nhất định anh không thể làm gì sai với tôi được. Và cũng vì tôi tin bản thân mình đã quá khổ rồi, anh sẽ không làm gì quá đáng với tôi nữa đâu.


Hơn tiếng sau anh nhắn tin nói không chịu đựng được một phụ nữ như tôi
 và muốn bỏ tôi. Anh bảo đừng làm khổ anh nữa (Ảnh minh họa)


Tôi đi làm tới tận 30 Tết mới về mệt nên tôi ngủ trong trạng thái vừa chờ anh rất lơ mơ. Lúc giao thừa, anh có nhắn tin chúc Tết, sau giao thừa một chút anh gọi điện trong âm thanh rất ồn ào và nói rằng anh đi ngắm pháo hoa. Tôi có thể hiện sự khó chịu khi anh đi chơi biền biệt như thế. Tôi đã cúp máy và nhắn một tin chúc năm mới.

Hơn tiếng sau anh nhắn tin nói không chịu đựng được một phụ nữ như tôi và muốn bỏ tôi. Anh bảo đừng làm khổ anh nữa. Đọc tin nhắn lúc giao thừa của bạn trai mà tôi bàng hoàng, tim tôi đau đớn. Thật sự là anh quá đỗi tệ bạc nên mới bỏ rơi tôi vào lúc này. Tôi khóc nấc lên. Tôi xuống cầu thang lấy nước còn run lên và ngã té. Cũng may mẹ tôi thức giấc chạy lên hốt hoảng dìu tôi vào phòng ngủ. Tôi giấu mẹ tất cả vì sợ mẹ buồn. Tôi thà chết còn hơn để mẹ buồn.

Không biết sau này tôi sẽ sống thế nào đây? Tôi phải làm sao để sống mà không phải chịu sự ám ảnh dày vò này?

Theo Trí Thức Trẻ

Tin tức mới nhất