Hãy gọi tên em, em sẽ đến bên anh!
Tình cảm phải đến từ hai phía thì mới gọi là tình yêu. Vậy cảm xúc tạm gọi là yêu nhưng chỉ đến từ một phía thì gọi là gì?
Anh sẽ chẳng mất gì khi anh đi
Riêng em…thì không còn gì để mất.
Anh không yêu em, anh không còn vướng bận
Anh không cần mất bất kỳ phút giây nào.
Để quên em!
Nhưng em cần một đời để đi tìm sự phủ định rằng:
Em yêu anh!
Anh - người con trai vùng biển ấy như chiếc thuyền phiêu bạc không chốn dừng chân. Tôi - người con gái có một tình yêu dành cho biển nồng nàn như một điều rất tự nhiên. Anh đến bên đời tôi mang hơi thở bao la của biển, từng đợt sóng cuộn trào xô vào bến vắng bình yên trong lòng tôi. Ngày gặp anh, bến vắng tối tăm bỗng nhiên được thắp sáng lên một nguồn ánh sáng ấm áp, xua tan cái lạnh lẽo cô đơn. Ngày anh đến, như một sự tình cờ, một định mệnh mà số phận đã an bài…cho dù đến bây giờ, đôi lúc tôi vẫn mỉm cười, nghĩ tất cả thật giống như một giấc mơ.
Tôi yêu anh! Bất chấp cả hai từ “giá như…”
“Cơ hội không ai cho ai quá nhiều lần, nó chỉ đến một lần em không nắm giữ sẽ không còn đâu”.
“Em ở lại với anh được không, giờ anh chỉ có một mình”.
Hai câu anh nói như mở cánh cửa để tôi bước vào, nhưng phía sau cánh cửa đó là vực thẩm sâu không đáy. Anh chưa bao giờ yêu tôi, thật sự chưa bao giờ, cho đến ngày hôm nay tôi vẫn không hề quên hai câu nói đó cùng ánh mắt ám ảnh anh nhìn tôi, nó như thôi miên tôi.
Tôi tự hỏi, không yêu tôi sao anh giữ tôi làm gì? Không yêu tôi anh nói với tôi những câu ấy là vì sao? Chiếm hữu hay chỉ là cô đơn cần một ai đó bên cạnh đến khi tìm được bến đỗ mới rồi tôi sẽ chìm vào quên lãng? Giống như cuộc đuổi bắt đơn phương phải không anh. Dù biết rõ con đường phía trước không hề dẫn đến cái đích tốt đẹp, nhưng vẫn cố chấp dấn thân bước vào. Chỉ bởi chút hy vọng mong manh trong con tim muốn thế…
Tôi chấp nhận đi cùng anh trên đoạn đường này, với “một mối quan hệ không rõ ràng”. Mối quan hệ này mong manh như chiếc lá khô mùa đông trước gió lớn. Tôi chấp nhận, chỉ cần được đứng ở một góc khuất bên đời anh nhìn anh cười, chia sẻ buồn vui và chỉ im lặng ngồi bên anh khi anh cô đơn nếu anh muốn. Tôi muốn được bình yên bên anh trong những ngày con thuyền phiêu bạt đời anh cập bến nơi đây, anh không yêu tôi cũng không sao, chỉ cần anh nghĩ đến tôi là được.
Có ai không sợ mất người mình yêu? Tôi sợ anh sẽ quen và yêu người khác, lúc đó tôi sẽ ra sao? Tôi chỉ thầm nguyện cầu thời gian tôi ở bên anh, anh đừng cho ai xen vào giữa. Nhưng cuộc đời con người là một biển khơi không bao giờ lặng sóng, một lần nữa biển khơi lại nổi sóng, đợt sóng này như nhấn chìm tôi vào tuyệt vọng của sự tổn thương sâu sắc. Điều tôi lo sợ cuối cùng anh cũng mang nó đến cho tôi.
Biển lặng sóng chưa được bao lâu thì giông bão lại ập đến nhấn chìm mối quan hệ vốn đã mong manh này. Ngày hôm ấy, mắt tôi nhạt nhòa nhìn anh:
“Anh, xem em là gì của anh?”
Anh im lặng, hơi thở thân quen đó giờ đã thuộc về người khác, người anh yêu bấy lâu nay, sao anh không nói từ trước với tôi? Sao anh không nói là anh yêu người khác rồi? Sao anh vẫn bên tôi lo lắng cho tôi như vậy mà lòng anh không còn ở đây, chúng tôi bên nhau, nhưng là gì của nhau? Tôi siết chặt tay anh, như mọi lần anh sẽ nắm chặt tay tôi lại, nhưng lần này là không. Vì người anh yêu đang có mặt ở đó, anh nhìn tôi ánh mắt lạnh lùng.
“Anh đã nói rõ với em rồi mà, anh xem em là em gái”.
Em gái…em gái…em gái…. Hai từ em gái như cuốn tôi tôi theo dòng thời gian đếm ngược trở về trong tiềm thức, những ký ức xưa cũ như vừa xảy ra hôm qua. Hơi thở tôi tắt nghẽn lại trong cổ họng đắng ngắt.
“Sao anh không nói trước với em?”
“Em cứ như vậy, làm sao anh nói với em được, anh nói với em chẳng khác nào xát muối vào lòng em lần nữa”.
Vậy chứ bây giờ anh không xát muối vào lòng em sao anh? Dù tay em cũng cầm tay anh, cũng ngọt ngào chiếc hôn, cũng bao lần nép vào lòng anh lang thang trên phố như những đôi yêu nhau ngoài kia…tất cả là giả sao anh?
“ Anh…..” – tôi ngập ngừng, có rất nhiều điều muốn nói, muốn hỏi anh, nhưng không thể bật thành lời
“Anh không muốn luẩn quẩn như vậy nữa”.
Anh biết rằng chính câu nói ấy làm lòng tôi chẳng còn chổ nào để tổn thương nữa. Anh xem tôi là cái vòng luẩn quẩn của anh, vì thế mà anh muốn thoát ra bằng cách ở bên một người khác.
em khóc
Anh sẽ chẳng mất gì khi anh đi
Riêng em…thì không còn gì để mất.
Anh không yêu em, anh không còn vướng bận
Anh không cần mất bất kỳ phút giây nào.
Để quên em!
Nhưng em cần một đời để đi tìm sự phủ định rằng:
Em yêu anh!
Người ta có thể khóc để vơi nhẹ nỗi buồn, tôi muốn khóc nhưng chẳng thể nào khóc được. Đôi khi hạnh phúc của người này lại là nỗi đau của người khác. Trong một mối quan hệ ba người, mặc nhiên sẽ có một người bị bỏ lại, người đó không ai khác là tôi.
“Nếu điều đó làm anh được hạnh phúc, thì em cam lòng”.
Trong đời, tôi ghét nhất hai thứ: dối trá và sự thương hại. Nhưng từ khi quen anh thì tôi gần như sống cuộc đời mình một nửa là dối trá, dối trá bản thân mình, lừa gạt chính bản thân mình. Và càng ngày càng trở nên đáng thương trong mắt anh.
thuyền và biển
Với anh, trút bỏ gánh nặng đi rồi sẽ nhẹ nhàng hơn chăng? Thời gian đi bên nhau, tôi chỉ là vòng luẩn quẩn và là gánh nặng của anh, đến lúc anh muốn buông nó xuống rồi. Anh, một dòng ký ức có thể nhìn thấy được nhưng không bao giờ chạm vào được. Tôi chỉ biết im lặng nhìn anh mất hút cuối ngã rẽ. Tôi làm anh khó chịu khi bên tôi vậy sao? Tôi thấy hạnh phúc khi ở bên anh và tôi đã nghĩ anh cũng vậy. Tôi sai rồi! Tôi gồng mình dưới bờ vai rung rẩy trong tiếng nấc đứt quãng.
Ngần ấy năm bên nhau, người luôn níu kéo mối quan hệ này luôn là tôi. Khi trắc trở xảy ra giữa hai người, dù tôi không phải người làm sai, nhưng hiển nhiên tôi là người phải dẹp bỏ lòng tự trọng để cứu vãn mối quan hệ này. Có nhiều người yêu bằng lý trí nhưng sao tôi cứ yêu bằng trái tim không hề cho lý trí một chỗ đứng?
Hai chúng ta, một người cô đơn là quá đủ.
Chiều hoàng hôn đỏ rực, con thuyền nhổ neo rời bến khuất dần vào phía chân trời xa xôi, ở đó là bến bờ mới dành cho con thuyền lang bạt. Nơi này, bến vắng vẫn dõi theo con thuyền không dành cho nó.
Nếu như có một ngày con thuyền trở lại…Tôi vẫn nhờ gió nhắn tới anh rằng:
“Hãy cứ đi tiếp tục cuộc hành trình mà anh muốn và chắc chắn sẽ không có dấu chân em cản đường. Nếu lỡ như một ngày khi anh không còn ai hết, hãy ở yên đó gọi tên em, em sẽ đi tìm anh. Em vẫn đứng đây đợi anh dù biết là anh sẽ không trở lại” .
Không có anh, tôi vẫn tiếp tục bước đi, vẫn làm những công việc thường ngày, vẫn đi trên những con đường tràn ngập bóng hình anh. Tình đầu của tôi mặn chát như nước biển, cay nồng như mùi biển và nỗi nhớ về một người mênh mông như biển.
Riêng em…thì không còn gì để mất.
Anh không yêu em, anh không còn vướng bận
Anh không cần mất bất kỳ phút giây nào.
Để quên em!
Nhưng em cần một đời để đi tìm sự phủ định rằng:
Em yêu anh!
Anh - người con trai vùng biển ấy như chiếc thuyền phiêu bạc không chốn dừng chân. Tôi - người con gái có một tình yêu dành cho biển nồng nàn như một điều rất tự nhiên. Anh đến bên đời tôi mang hơi thở bao la của biển, từng đợt sóng cuộn trào xô vào bến vắng bình yên trong lòng tôi. Ngày gặp anh, bến vắng tối tăm bỗng nhiên được thắp sáng lên một nguồn ánh sáng ấm áp, xua tan cái lạnh lẽo cô đơn. Ngày anh đến, như một sự tình cờ, một định mệnh mà số phận đã an bài…cho dù đến bây giờ, đôi lúc tôi vẫn mỉm cười, nghĩ tất cả thật giống như một giấc mơ.
Tôi yêu anh! Bất chấp cả hai từ “giá như…”
“Cơ hội không ai cho ai quá nhiều lần, nó chỉ đến một lần em không nắm giữ sẽ không còn đâu”.
“Em ở lại với anh được không, giờ anh chỉ có một mình”.
Hai câu anh nói như mở cánh cửa để tôi bước vào, nhưng phía sau cánh cửa đó là vực thẩm sâu không đáy. Anh chưa bao giờ yêu tôi, thật sự chưa bao giờ, cho đến ngày hôm nay tôi vẫn không hề quên hai câu nói đó cùng ánh mắt ám ảnh anh nhìn tôi, nó như thôi miên tôi.
Tôi tự hỏi, không yêu tôi sao anh giữ tôi làm gì? Không yêu tôi anh nói với tôi những câu ấy là vì sao? Chiếm hữu hay chỉ là cô đơn cần một ai đó bên cạnh đến khi tìm được bến đỗ mới rồi tôi sẽ chìm vào quên lãng? Giống như cuộc đuổi bắt đơn phương phải không anh. Dù biết rõ con đường phía trước không hề dẫn đến cái đích tốt đẹp, nhưng vẫn cố chấp dấn thân bước vào. Chỉ bởi chút hy vọng mong manh trong con tim muốn thế…
Tôi chấp nhận đi cùng anh trên đoạn đường này, với “một mối quan hệ không rõ ràng”. Mối quan hệ này mong manh như chiếc lá khô mùa đông trước gió lớn. Tôi chấp nhận, chỉ cần được đứng ở một góc khuất bên đời anh nhìn anh cười, chia sẻ buồn vui và chỉ im lặng ngồi bên anh khi anh cô đơn nếu anh muốn. Tôi muốn được bình yên bên anh trong những ngày con thuyền phiêu bạt đời anh cập bến nơi đây, anh không yêu tôi cũng không sao, chỉ cần anh nghĩ đến tôi là được.
Có ai không sợ mất người mình yêu? Tôi sợ anh sẽ quen và yêu người khác, lúc đó tôi sẽ ra sao? Tôi chỉ thầm nguyện cầu thời gian tôi ở bên anh, anh đừng cho ai xen vào giữa. Nhưng cuộc đời con người là một biển khơi không bao giờ lặng sóng, một lần nữa biển khơi lại nổi sóng, đợt sóng này như nhấn chìm tôi vào tuyệt vọng của sự tổn thương sâu sắc. Điều tôi lo sợ cuối cùng anh cũng mang nó đến cho tôi.
Biển lặng sóng chưa được bao lâu thì giông bão lại ập đến nhấn chìm mối quan hệ vốn đã mong manh này. Ngày hôm ấy, mắt tôi nhạt nhòa nhìn anh:
“Anh, xem em là gì của anh?”
Anh im lặng, hơi thở thân quen đó giờ đã thuộc về người khác, người anh yêu bấy lâu nay, sao anh không nói từ trước với tôi? Sao anh không nói là anh yêu người khác rồi? Sao anh vẫn bên tôi lo lắng cho tôi như vậy mà lòng anh không còn ở đây, chúng tôi bên nhau, nhưng là gì của nhau? Tôi siết chặt tay anh, như mọi lần anh sẽ nắm chặt tay tôi lại, nhưng lần này là không. Vì người anh yêu đang có mặt ở đó, anh nhìn tôi ánh mắt lạnh lùng.
“Anh đã nói rõ với em rồi mà, anh xem em là em gái”.
Em gái…em gái…em gái…. Hai từ em gái như cuốn tôi tôi theo dòng thời gian đếm ngược trở về trong tiềm thức, những ký ức xưa cũ như vừa xảy ra hôm qua. Hơi thở tôi tắt nghẽn lại trong cổ họng đắng ngắt.
“Sao anh không nói trước với em?”
“Em cứ như vậy, làm sao anh nói với em được, anh nói với em chẳng khác nào xát muối vào lòng em lần nữa”.
Vậy chứ bây giờ anh không xát muối vào lòng em sao anh? Dù tay em cũng cầm tay anh, cũng ngọt ngào chiếc hôn, cũng bao lần nép vào lòng anh lang thang trên phố như những đôi yêu nhau ngoài kia…tất cả là giả sao anh?
“ Anh…..” – tôi ngập ngừng, có rất nhiều điều muốn nói, muốn hỏi anh, nhưng không thể bật thành lời
“Anh không muốn luẩn quẩn như vậy nữa”.
Anh biết rằng chính câu nói ấy làm lòng tôi chẳng còn chổ nào để tổn thương nữa. Anh xem tôi là cái vòng luẩn quẩn của anh, vì thế mà anh muốn thoát ra bằng cách ở bên một người khác.
em khóc
Anh sẽ chẳng mất gì khi anh đi
Riêng em…thì không còn gì để mất.
Anh không yêu em, anh không còn vướng bận
Anh không cần mất bất kỳ phút giây nào.
Để quên em!
Nhưng em cần một đời để đi tìm sự phủ định rằng:
Em yêu anh!
Người ta có thể khóc để vơi nhẹ nỗi buồn, tôi muốn khóc nhưng chẳng thể nào khóc được. Đôi khi hạnh phúc của người này lại là nỗi đau của người khác. Trong một mối quan hệ ba người, mặc nhiên sẽ có một người bị bỏ lại, người đó không ai khác là tôi.
“Nếu điều đó làm anh được hạnh phúc, thì em cam lòng”.
Trong đời, tôi ghét nhất hai thứ: dối trá và sự thương hại. Nhưng từ khi quen anh thì tôi gần như sống cuộc đời mình một nửa là dối trá, dối trá bản thân mình, lừa gạt chính bản thân mình. Và càng ngày càng trở nên đáng thương trong mắt anh.
thuyền và biển
Với anh, trút bỏ gánh nặng đi rồi sẽ nhẹ nhàng hơn chăng? Thời gian đi bên nhau, tôi chỉ là vòng luẩn quẩn và là gánh nặng của anh, đến lúc anh muốn buông nó xuống rồi. Anh, một dòng ký ức có thể nhìn thấy được nhưng không bao giờ chạm vào được. Tôi chỉ biết im lặng nhìn anh mất hút cuối ngã rẽ. Tôi làm anh khó chịu khi bên tôi vậy sao? Tôi thấy hạnh phúc khi ở bên anh và tôi đã nghĩ anh cũng vậy. Tôi sai rồi! Tôi gồng mình dưới bờ vai rung rẩy trong tiếng nấc đứt quãng.
Ngần ấy năm bên nhau, người luôn níu kéo mối quan hệ này luôn là tôi. Khi trắc trở xảy ra giữa hai người, dù tôi không phải người làm sai, nhưng hiển nhiên tôi là người phải dẹp bỏ lòng tự trọng để cứu vãn mối quan hệ này. Có nhiều người yêu bằng lý trí nhưng sao tôi cứ yêu bằng trái tim không hề cho lý trí một chỗ đứng?
Hai chúng ta, một người cô đơn là quá đủ.
Chiều hoàng hôn đỏ rực, con thuyền nhổ neo rời bến khuất dần vào phía chân trời xa xôi, ở đó là bến bờ mới dành cho con thuyền lang bạt. Nơi này, bến vắng vẫn dõi theo con thuyền không dành cho nó.
Nếu như có một ngày con thuyền trở lại…Tôi vẫn nhờ gió nhắn tới anh rằng:
“Hãy cứ đi tiếp tục cuộc hành trình mà anh muốn và chắc chắn sẽ không có dấu chân em cản đường. Nếu lỡ như một ngày khi anh không còn ai hết, hãy ở yên đó gọi tên em, em sẽ đi tìm anh. Em vẫn đứng đây đợi anh dù biết là anh sẽ không trở lại” .
Không có anh, tôi vẫn tiếp tục bước đi, vẫn làm những công việc thường ngày, vẫn đi trên những con đường tràn ngập bóng hình anh. Tình đầu của tôi mặn chát như nước biển, cay nồng như mùi biển và nỗi nhớ về một người mênh mông như biển.
Theo Blogradio
-
4 giờ trướcPhạm Anh Thơ, nữ sinh tham dự Đường lên đỉnh Olympia không chỉ học giỏi, xinh xắn mà còn gây bất ngờ khi có sở thích hòa mình vào các trận đấu thể thao điện tử.
-
6 giờ trướcCư dân mạng đang để lại nhiều ý kiến trái chiều với những chia sẻ này.
-
8 giờ trướcXoài Non xuất hiện lẻ loi, check-in cùng cô dâu chú rể.
-
10 giờ trướcHậu vệ của Myanmar Soe Moe Kyaw cho biết, những lời nói của anh về Nguyễn Xuân Son đã bị hiểu sai ý.
-
10 giờ trướcĐám cưới của cầu thủ này được cho sẽ diễn ra vào tháng sau.
-
11 giờ trướcDù lên tiếng thông báo về việc chào đón con gái đầu lòng nhưng cho đến hiện tại, Long Chun vẫn quyết giấu kín mọi thông tin về "nửa kia" của mình.
-
11 giờ trướcChứng kiến màn trình diễn của Xuân Son trong trận ra mắt đội tuyển Việt Nam, tờ Chosun của Hàn Quốc đã phải dùng những câu từ mạnh nhất để miêu tả về anh
-
12 giờ trướcChuyên gia bóng đá cho rằng đội tuyển Indonesia thất bại cay đắng tại AFF Cup 2024 vì ban huấn luyện quá hiếu thắng trước Philippines.
-
12 giờ trướcXem clip nhiều người không khỏi thót tim đồng thời gửi lời khen đến người anh bình tĩnh, xử lý tình huống kịp thời.
-
13 giờ trướcĐây có thể được xem là lần hiếm hoi Xoài Non và Xemesis cùng xuất hiện tại một sự kiện kể từ khi ly hôn đến nay.
-
13 giờ trướcNhiều người có sức ảnh hưởng đóng giả làm "công chúa Trung Đông", có lối sống sang trọng đã bị cấm trên mạng xã hội Trung Quốc, vì tiếp thị sản phẩm kém chất lượng.
-
14 giờ trước"Cuộc chiến ẩm thực" thu hút thực khách của các nhà hàng tại Trung Quốc ngày càng sáng tạo
-
14 giờ trướcTrong lịch sử nước nhà có vị vua nổi tiếng với tài bắn súng, được sử sách ghi nhận như một thiện xạ.
-
15 giờ trướcCô gái trẻ 19 tuổi nhưng có ngoại hình kỳ lạ, da nhăn nheo, trông già như một bà cụ vì bị lão hóa sớm.
-
15 giờ trướcSau cú sốc năm 2004 thi đại học nhưng không nhận được giấy trúng tuyển, đến năm 2019, Trần Xuân Tú quyết định thi lại thì phát hiện sự thật chấn động.
-
16 giờ trướcSo với Công nương Kate, Vua Charles không giấu diếm việc bị bệnh ung thư ngay từ đầu.
-
16 giờ trướcXem xong ai cũng thốt lên: Họ cùng nhau lão hoá ngược à?
-
17 giờ trướcNgười đàn ông 71 tuổi cưới cô gái 32 tuổi vừa trẻ trung lại xinh đẹp. Trong đám cưới, vẻ mặt cô dâu cũng tràn đầy nụ cười, có vẻ cả hai đều rất hạnh phúc khiến ai cũng ngưỡng mộ.
-
17 giờ trướcChi tiết lịch thi đấu vòng bán kết AFF Cup 2024 (ASEAN Cup) mới nhất: Đội tuyển Việt Nam gặp Singapore 2 trận.
-
17 giờ trướcBình luận viên Vũ Quang Huy cho rằng Nguyễn Xuân Son vẫn chưa thể hiện hết khả năng sau màn ra mắt ấn tượng trong màu áo đội tuyển Việt Nam.
Tin tức mới nhất
-
7 giờ trước
-
8 giờ trước
-
8 giờ trước