Tạ từ mùa yêu dấu

Chúng ta chẳng có sai lầm, nhưng lại đánh mất yêu thương bởi những hiểu lầm vụng dại và hờn ghen vô cớ.

Chúng ta bên nhau chỉ một năm trời, có nhau, rồi lại bước qua nhau như chưa từng quen biết. Là vì ta cố chấp hay vì trái tim ta quá yếu mềm nên đến tận ngày hôm nay ta vẫn chưa thể nào quên được người?

Hôm qua, bước giữa phố thênh thang, tôi bắt gặp một đôi tình nhân tay trong tay. Hình như cô gái đó đang nhõng nhẽo cái gì đó, cô nàng ghé tai chàng trai thì thầm. Còn anh chàng ấy thì mỉm cười đầy âu yếm, đôi mắt rạng ngời hạnh phúc.

Bỗng nhiên...

Ta nhớ về quãng thời gian năm ấy...

Đó là tuổi trẻ của ta, tình yêu của ta.

Là những nỗi nhớ khôn nguôi.

Là những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trong đêm.

Cũng có khi là những nụ cười trên khóe môi.

Ta trong những ngày cũ cũng từng yêu và từng hạnh phúc. Trong cuộc tình ấy, ta cứ ngỡ sẽ chẳng có điều gì thay đổi nữa. Nhưng rồi người đã chọn cách dừng lại và rẽ sang con đường mới chẳng có ta. Mặc kệ tất cả, ta vẫn bước tiếp về phía trước, một mình và ngẩng cao đầu để ngăn những giọt lệ tràn mi.

Dù không ngoảnh lại nhưng ta biết người đã quay lưng.

Người đi tìm hạnh phúc.

Tạ từ mùa yêu dấu

Chúng ta chẳng có sai lầm, nhưng lại đánh mất yêu thương bởi những hiểu lầm vụng dại và hờn ghen vô cớ. Chúng ta bên nhau chỉ một năm trời, có nhau, rồi lại bước qua nhau như chưa từng quen biết.

Là vì ta cố chấp hay vì trái tim ta quá yếu mềm nên đến tận ngày hôm nay ta vẫn chưa thể nào quên được người?

Những ngày thấy trong lòng trống vắng, ta đạp xe lại trên những con đường quen thuộc mà mình từng nắm tay hẹn ước. Lời hẹn đó bị bỏ quên nơi đâu để ta tìm kiếm bóng hình thân quen nơi xô bồ này.

Đôi lần ta tự hỏi có ngòi bút nào vẽ được một đôi mắt không rơi lệ? Thế gian này nếu có ánh mắt ấy, vẻ đẹp sẽ tồn tại vĩnh viễn, tình yêu cũng sẽ tồn tại vĩnh viễn. Nếu có thể được như vậy, ta sẽ tự an ủi mình trong những đêm cô quạnh. Ánh sáng của tình yêu sẽ soi đường cho ta và giữ lại niềm vui.

Khi tình yêu ra đi, ta mới nhận ra ta chưa làm được gì cho người. Tình yêu ngày xưa đó, dù là giả dối hay chân thành, ta vẫn thấy chúng thật đẹp, thật rạng rỡ dưới ánh mắt trời. Có người bên cạnh chở che, quan tâm dẫu có sóng gió ta cũng cam lòng. Nhưng vì muốn người được hạnh phúc, nên ta chọn cách đứng lại thay vì cùng người đi tiếp để lòng mình bình yên.

Khi hồi ức chấm dứt, khi quãng thời gian tươi đẹp đã đi qua không quay lại, ta mới hay tất cả chỉ là một giấc mộng xuân dài vô tận.

Ta sẽ không chờ đợi nữa vì nỗi chờ đợi ấy là vô vọng. Con đường phía trước còn dài lắm và mênh mang, ta không biết cuộc đời ta sẽ trôi về đâu. Nhưng mỗi khi nhớ về thời thanh xuân, ta vẫn hãnh diện vì mình đã yêu, yêu bằng tất cả trái tim.

Nếu có một ngày ta tình cờ gặp lại người, ta sẽ mỉm cười mà nói rằng. “Cảm ơn người vì những năm tháng ấy.”

Tình yêu chân thành là khi ta nhường quyền hạnh phúc cho một ai đó tốt hơn ta, xứng đáng hơn ta và quan trọng là, sẽ nắm tay người đi suốt cuộc đời.

Và nếu tình yêu đó mãi mãi trường tồn, ta sẽ thật tâm chúc phúc.

Tạ từ những điều xưa cũ…


Theo Blogradio


Tin tức mới nhất