Tôi bị cả nhà chồng hắt hủi vì đã để mất con
Đón con tôi từ tay các y tá, mẹ chồng nói với mẹ tôi rằng “Tôi đưa cháu về lo hậu sự, bà ở lại chăm con gái, lúc nào khoẻ thì bà đưa về nhà luôn, không cần đến nhà tôi nữa”
Cảm giác lúc này cô đơn cùng cực, không một ai ở bên, cả thế giới như đã rời bỏ tôi mà đi, đầu tiên là con, kế đến là chồng. Đau đớn nhất là biết mình sai nhưng không thể sửa lỗi. Sai một ly đâu chỉ đi một dặm, tôi đã mất cả cuộc đời.
Từ ngày tôi có thai và siêu âm được con trai, cả nhà chồng cưng tôi như trứng mỏng, đặc biệt là mẹ chồng. Mẹ chồng tôi từng sảy thai 2 lần, mãi đến sau này mới có thai lại và chồng tôi là người con duy nhất. Nhà ít người nên ai cũng mong mỏi tôi sinh được thật nhiều con cháu, một để nối dõi, hai để đông vui.
Mẹ chồng không cho tôi tự lái xe đi làm, bà bắt chồng tôi lái xe đưa đi hoặc nếu bận thì đích thân bà gọi taxi cho tôi. Ngày nắng thì mẹ chồng chuẩn bị sẵn nào thuốc bổ nào thức ăn bồi dưỡng cho tôi. Những ngày mưa, lần nào đi làm về cũng thấy mẹ chồng cầm ô đứng đợi sẵn ở ngõ để đưa tôi vào nhà cho khỏi ướt.
Bà không cho tôi cúi xuống hoặc nhón chân lấy đồ, muốn gì phải gọi để mẹ chồng lấy giúp. Tóc chưa khô mà cứ thế đi ngủ thể nào cũng bị mắng. Nhưng mẹ chồng mắng rất yêu, lại còn sấy tóc hộ. Ngày nào bà cũng cọ sàn toilet từng ly vì sợ trơn tôi ngã. Đến việc ăn cơm mẹ chồng cũng gặp thức ăn hộ, bữa nào cũng đếm bát cho đủ vì sợ tôi không đủ chất nuôi con. Tôi cảm thấy vô cùng sung sướng. Đêm nằm không ngủ được vì mải cười do quá hạnh phúc.
Rồi bất hạnh cứ như ma đưa lối quỷ dẫn đường, xảy đến rất tình cờ và tuần tự. Anh họ tôi ở xa cưới vợ. Anh ấy không chỉ là anh họ mà còn là bạn thân của chồng tôi, nên tuy xa, tôi bàn với chồng hai vợ chồng mình nên đi. Khi chúng tôi cưới nhau, anh ấy đã lặn lội lên Hà Nội ở lại và giúp đỡ cho những mấy ngày. Chồng tôi mới đầu chần chừ muốn tôi ở lại, mình anh đi. Nhưng tôi gắng thuyết phục, kỳ kèo hai ngày liền nên anh đành gật đầu.
Mẹ chồng tôi không cho đi vì sợ ảnh hưởng đến cháu trong bụng. Tôi biết tấm lòng của mẹ nhưng chủ quan do sức khoẻ mình tốt và dù sao thai cũng đã đến tuần thứ 27, đã đạt mức an toàn rồi. Tôi đã thực sự nghĩ mình ổn, bao nhiêu người có thai vẫn đi chơi đấy thôi. Trước khi sinh họ còn tranh thủ vui chơi đi du lịch để chuẩn bị cho 6 tháng nằm ổ.
Tôi xin mẹ chồng trước 2 tuần mà mãi đến gần lúc đi bà mới miễn cưỡng đồng ý. Tôi vừa lên xe thì mẹ chồng đã gọi điện dặn dò mãi.
Chuyến đi của tôi không có vấn đề gì nhưng khi về nhà được 3 ngày thì tôi bị đau bụng lâm râm. Đến khuya ngày hôm đó thì đau dữ dội và bị ra máu. Cả nhà đưa tôi đi cấp cứu ngay lúc đó.
Bác sĩ bảo tôi bị động thai và giãn dây chằng. Tôi nghe mà chết lặng. Trường hợp của tôi nặng hơn mức có thể nhập viện và tĩnh dưỡng cho tới khi sinh. Bác sĩ cho chúng tôi hai lựa chọn, một là mổ lấy cháu mặc dù biết con sinh ra chỉ có thể vài trăm gram sau đó nuôi lồng kính và chờ vào may rủi, hai là hút thai, mất con hoàn toàn.
Tôi là mẹ, tôi là người đau đớn và ân hận nhất vì đã để mình phải động thai. Nhưng có lẽ mẹ chồng cũng đau không kém. Bà ngất xỉu và khi tỉnh lại thì cứ quằn quại trên sàn nhà mà khóc. Bà van nài bác sĩ hãy cứu lấy cháu của bà. Tôi cũng sẵn sàng bỏ mạng sống của tôi cho con tôi được sống.
Nhưng duyên của mẹ con tôi chỉ đến thế. Con ra đời và nằm lồng kính chưa quá 3 ngày thì mất do quá nhỏ và yếu. Ai cũng lường trước được điều này nhưng nỗi đau quá lớn khiến mọi người gục ngã. Riêng bất hạnh của tôi vẫn chưa dừng ở đó. Tôi bị xuất huyết nhiễm trùng nên bác sĩ bảo nếu không cắt bỏ dạ con thì nguy hiểm tới tính mạng. Tức là tôi sẽ không bao giờ có thể trở thành một người phụ nữ bình thường được nữa. Khi nhà chồng còn chưa dám quyết định, bố mẹ tôi phải để bác sĩ phẩu thuật nếu không tôi cũng đi theo con.
Trong một ngày, gia đình có đến hai nỗi đau. Mọi người mất cháu còn tôi mất con và vĩnh viễn sẽ không bao giờ có con. Tôi nằm trên giường tê liệt vì đau đớn, mắt trân trân nhìn lên trần nhà. Mọi thứ đến quá nhanh khiến tôi bị sốc tâm lý.
Không nói thì ai cũng ngầm hiểu chuyến đi xa mệt nhọc vừa rồi là lý do khiến tôi bị động thai. Từ khi đưa tôi vào bệnh viện đến lúc bác sĩ thông báo tình hình đứa trẻ, mẹ chồng đã không còn lo lắng cho tôi nữa. Sợi dây gắn kết duy nhất giữa tôi và bà đã mất, bà trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn.
Đón con tôi từ tay các y tá, mẹ chồng nói với mẹ tôi rằng “Tôi đưa cháu về lo hậu sự, bà ở lại chăm con gái, lúc nào khoẻ thì bà đưa về nhà luôn, không cần đến nhà tôi nữa”. Chồng tôi từ đầu đến giờ cứ ngồi ôm đầu, khi mẹ mình về thì cũng về theo mẹ. Sau hôm đó cũng không đến thăm hay gọi điện cho vợ. Từng người lần lượt rời bỏ tôi một cách nhẫn tâm. Tôi muốn gọi họ, muốn níu giữ họ nhưng bây giờ tôi đâu còn tư cách.
Tôi bây giờ không tàn tật nhưng phụ nữ mà không sinh được con thì có khác gì tàn phế. Đời tôi vậy là hết. Không con cái, không tương lai, không cách gì có thể cứu vãn quá khứ và hàn gắn nỗi đau. Tôi còn không biết là mình đang sống.
Có muốn làm lại cuộc đời cũng không được, chẳng lẽ phải bắt đầu từ việc ly hôn?
Từ ngày tôi có thai và siêu âm được con trai, cả nhà chồng cưng tôi như trứng mỏng, đặc biệt là mẹ chồng. Mẹ chồng tôi từng sảy thai 2 lần, mãi đến sau này mới có thai lại và chồng tôi là người con duy nhất. Nhà ít người nên ai cũng mong mỏi tôi sinh được thật nhiều con cháu, một để nối dõi, hai để đông vui.
Mẹ chồng không cho tôi tự lái xe đi làm, bà bắt chồng tôi lái xe đưa đi hoặc nếu bận thì đích thân bà gọi taxi cho tôi. Ngày nắng thì mẹ chồng chuẩn bị sẵn nào thuốc bổ nào thức ăn bồi dưỡng cho tôi. Những ngày mưa, lần nào đi làm về cũng thấy mẹ chồng cầm ô đứng đợi sẵn ở ngõ để đưa tôi vào nhà cho khỏi ướt.
Bà không cho tôi cúi xuống hoặc nhón chân lấy đồ, muốn gì phải gọi để mẹ chồng lấy giúp. Tóc chưa khô mà cứ thế đi ngủ thể nào cũng bị mắng. Nhưng mẹ chồng mắng rất yêu, lại còn sấy tóc hộ. Ngày nào bà cũng cọ sàn toilet từng ly vì sợ trơn tôi ngã. Đến việc ăn cơm mẹ chồng cũng gặp thức ăn hộ, bữa nào cũng đếm bát cho đủ vì sợ tôi không đủ chất nuôi con. Tôi cảm thấy vô cùng sung sướng. Đêm nằm không ngủ được vì mải cười do quá hạnh phúc.
Từ ngày tôi có thai và siêu âm được con trai, cả nhà chồng cưng tôi như trứng mỏng, đặc biệt là mẹ chồng. (Ảnh minh họa)
Rồi bất hạnh cứ như ma đưa lối quỷ dẫn đường, xảy đến rất tình cờ và tuần tự. Anh họ tôi ở xa cưới vợ. Anh ấy không chỉ là anh họ mà còn là bạn thân của chồng tôi, nên tuy xa, tôi bàn với chồng hai vợ chồng mình nên đi. Khi chúng tôi cưới nhau, anh ấy đã lặn lội lên Hà Nội ở lại và giúp đỡ cho những mấy ngày. Chồng tôi mới đầu chần chừ muốn tôi ở lại, mình anh đi. Nhưng tôi gắng thuyết phục, kỳ kèo hai ngày liền nên anh đành gật đầu.
Mẹ chồng tôi không cho đi vì sợ ảnh hưởng đến cháu trong bụng. Tôi biết tấm lòng của mẹ nhưng chủ quan do sức khoẻ mình tốt và dù sao thai cũng đã đến tuần thứ 27, đã đạt mức an toàn rồi. Tôi đã thực sự nghĩ mình ổn, bao nhiêu người có thai vẫn đi chơi đấy thôi. Trước khi sinh họ còn tranh thủ vui chơi đi du lịch để chuẩn bị cho 6 tháng nằm ổ.
Tôi xin mẹ chồng trước 2 tuần mà mãi đến gần lúc đi bà mới miễn cưỡng đồng ý. Tôi vừa lên xe thì mẹ chồng đã gọi điện dặn dò mãi.
Chuyến đi của tôi không có vấn đề gì nhưng khi về nhà được 3 ngày thì tôi bị đau bụng lâm râm. Đến khuya ngày hôm đó thì đau dữ dội và bị ra máu. Cả nhà đưa tôi đi cấp cứu ngay lúc đó.
Bác sĩ bảo tôi bị động thai và giãn dây chằng. Tôi nghe mà chết lặng. Trường hợp của tôi nặng hơn mức có thể nhập viện và tĩnh dưỡng cho tới khi sinh. Bác sĩ cho chúng tôi hai lựa chọn, một là mổ lấy cháu mặc dù biết con sinh ra chỉ có thể vài trăm gram sau đó nuôi lồng kính và chờ vào may rủi, hai là hút thai, mất con hoàn toàn.
Đời tôi vậy là hết. Không con cái, không tương lai, không cách gì có thể cứu vãn quá khứ và hàn gắn nỗi đau. (Ảnh minh họa)
Tôi là mẹ, tôi là người đau đớn và ân hận nhất vì đã để mình phải động thai. Nhưng có lẽ mẹ chồng cũng đau không kém. Bà ngất xỉu và khi tỉnh lại thì cứ quằn quại trên sàn nhà mà khóc. Bà van nài bác sĩ hãy cứu lấy cháu của bà. Tôi cũng sẵn sàng bỏ mạng sống của tôi cho con tôi được sống.
Nhưng duyên của mẹ con tôi chỉ đến thế. Con ra đời và nằm lồng kính chưa quá 3 ngày thì mất do quá nhỏ và yếu. Ai cũng lường trước được điều này nhưng nỗi đau quá lớn khiến mọi người gục ngã. Riêng bất hạnh của tôi vẫn chưa dừng ở đó. Tôi bị xuất huyết nhiễm trùng nên bác sĩ bảo nếu không cắt bỏ dạ con thì nguy hiểm tới tính mạng. Tức là tôi sẽ không bao giờ có thể trở thành một người phụ nữ bình thường được nữa. Khi nhà chồng còn chưa dám quyết định, bố mẹ tôi phải để bác sĩ phẩu thuật nếu không tôi cũng đi theo con.
Trong một ngày, gia đình có đến hai nỗi đau. Mọi người mất cháu còn tôi mất con và vĩnh viễn sẽ không bao giờ có con. Tôi nằm trên giường tê liệt vì đau đớn, mắt trân trân nhìn lên trần nhà. Mọi thứ đến quá nhanh khiến tôi bị sốc tâm lý.
Không nói thì ai cũng ngầm hiểu chuyến đi xa mệt nhọc vừa rồi là lý do khiến tôi bị động thai. Từ khi đưa tôi vào bệnh viện đến lúc bác sĩ thông báo tình hình đứa trẻ, mẹ chồng đã không còn lo lắng cho tôi nữa. Sợi dây gắn kết duy nhất giữa tôi và bà đã mất, bà trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn.
Đón con tôi từ tay các y tá, mẹ chồng nói với mẹ tôi rằng “Tôi đưa cháu về lo hậu sự, bà ở lại chăm con gái, lúc nào khoẻ thì bà đưa về nhà luôn, không cần đến nhà tôi nữa”. Chồng tôi từ đầu đến giờ cứ ngồi ôm đầu, khi mẹ mình về thì cũng về theo mẹ. Sau hôm đó cũng không đến thăm hay gọi điện cho vợ. Từng người lần lượt rời bỏ tôi một cách nhẫn tâm. Tôi muốn gọi họ, muốn níu giữ họ nhưng bây giờ tôi đâu còn tư cách.
Tôi bây giờ không tàn tật nhưng phụ nữ mà không sinh được con thì có khác gì tàn phế. Đời tôi vậy là hết. Không con cái, không tương lai, không cách gì có thể cứu vãn quá khứ và hàn gắn nỗi đau. Tôi còn không biết là mình đang sống.
Có muốn làm lại cuộc đời cũng không được, chẳng lẽ phải bắt đầu từ việc ly hôn?
Theo Tri Thức Trẻ
-
2 phút trướcXoài Non "lắc đầu" trước sự thay đổi của ông xã.
-
4 giờ trướcMisThy dạo này nhận được rất nhiều lời khen trong cách ăn mặc, cô nàng cũng được nhận định là ngày càng nhuận sắc.
-
8 giờ trướcCư dân mạng tỏ ra thích thú trước dịch vụ giao đồ ăn bằng ngựa này.
-
9 giờ trướcĐỗ Viết Hưng (17 tuổi) là thí sinh trẻ tuổi nhất chiến thắng game show "Vua tiếng Việt". Nam sinh đến từ trường THPT Lê Quý Đôn (Hà Đông, Hà Nội) được đánh giá thông minh và có độ nhạy bén ngôn ngữ.
-
10 giờ trướcLàm việc với Sở TT&TT Hà Nội, TikToker V.M.L. thừa nhận chủ quán phở không nói câu "cái ngữ này", thông tin đăng tải lên mạng xã hội là sai sự thật.
-
13 giờ trướcCách tiêu tiền xa hoa của Thái Công ngày càng khiến người xem ngán ngẩm.
-
1 ngày trướcVợ chồng Quang Hải và Chu Thanh Huyền mới đây đã tung hình ảnh cận cảnh về bụng bầu của nàng WAG.
-
1 ngày trướcU23 Việt Nam dưới thời HLV Hoàng Anh Tuấn trở thành đội dính nhiều thẻ đỏ nhất trong 5 lần tham dự giải U23 châu Á.
-
1 ngày trướcĐoàn Văn Hậu cùng hội tuyển thủ Việt Nam hướng về Qatar tiếp lửa cho U23 Việt Nam tại trận tứ kết U23 châu Á 2024.
-
1 ngày trướcBức hình này sẽ khiến bạn hoa mắt vì không thể đoán ra được con mèo đang đi lên hay xuống.
-
1 ngày trướcTôi vẫn nhớ mãi những ngày cả nhà quây quần bên chiếc TV xem bóng đá. Nghỉ lễ dài ngày năm nay, chúng tôi lại hẹn nhau trở về ngôi nhà và góc phòng thân thương ấy.
-
2 ngày trướcNguyễn Nụ sinh năm 1997, sở hữu nhan sắc xinh đẹp và vóc dáng mảnh mai khiến nhiều chàng trai muốn trở thành em rể của Văn Toàn.
-
2 ngày trướcMột người phụ nữ nổi tiếng trên mạng xã hội ở Brazil đã gây sốt khi thả khoảng 45 triệu đồng xuống bãi biển Central ở phía nam Sao Paulo, Brazil.
-
2 ngày trướcNhiều người thuộc thế hệ giàu có thứ hai ở quốc gia tỷ dân đi xe đắt tiền và có những sở thích không giống ai.
-
2 ngày trướcSau 7 năm khởi nghiệp, ở tuổi 33, thạc sĩ Vương Thạc lọt top 1.000 người giàu nhất Trung Quốc với khối tài sản 6,5 tỷ NDT (22.802 tỷ đồng).
-
2 ngày trướcThường xuyên đăng bài quảng cáo cho các nhãn hàng nên Min Jeong rất đầu tư chăm chút cho ngoại hình.
-
2 ngày trướcHuang tưởng mình gặp bạn ở quán lẩu nhưng hóa ra đó là người không quen biết, sự nhầm lẫn này vô tình giúp bạn anh tìm được người em sinh đôi đã thất lạc 41 năm.
-
2 ngày trướcBiết được hoàn cảnh của nam shipper bị trộm mất xe máy cùng giỏ đựng hơn 80 đơn hàng, nhiều người dân đã hỗ trợ tiền để anh có xe mới quay trở lại với công việc và thêm kinh phí về quê thăm con nhỏ trong dịp nghỉ lễ 30/4-1/5 tới đây.
Tin tức mới nhất
-
10 phút trước
-
4 giờ trước
-
4 giờ trước
Hay nhất 2sao
-
12 ngày trước