Anh có biết, đã có những ngày mà...

Anh à, chúng ta đã trải qua những ngày như thế, háo hức rồi lại hụt hẫng, hi vọng rồi lại thất vọng, hạnh phúc rồi lại khổ đau. Nhưng ta chỉ cần cất giữ đừng để chúng phai màu, và cũng đừng hi vọng gì cả.

Hạnh phúc chỉ là sống cho hiện tại, nó chẳng phải ngày mưa của hôm qua hay nắng ấm sẽ đến vào một ngày nào đó. Với em, hạnh phúc giờ chỉ là hiện tại thôi, vì đã có lúc em bỏ qua hiện tại mà lo âu về quá khứ, tưởng tượng về tương lai. Bởi thế một phần nào em đã đánh mất đi hiện tai rất hạnh phúc khi có anh.

Ta thức dậy ở cùng một thành phố, tưởng chừng gần gũi mà lại xa lạ biết bao. Ta cũng như bao ngày đã qua, sống bình thường với những sinh hoạt của bộn bề cuộc sống, cũng lướt facebook mỗi khi tỉnh mắt, đọc một vài tin nho nhỏ, trả lời đôi ba tin nhắn tối qua mà ta bỏ lỡ do ngủ quên, rồi anh lại đi làm và em sẽ đến trường. Cuộc sống của anh và em vẫn thế, chỉ là chẳng dành cho nhau những tin nhắn chúc ngày mới tốt lành...


Rồi cũng đã qua cái ngày, anh lẻn vào facebook trong giờ làm việc để kể cho em nghe một vài câu chuyện chốn công sở, em cũng chẳng thể kể với rằng nay em ăn trưa với ai, ăn những gì và nhiều lắm những câu chuyện không tên khác.

Ừ thì cũng chẳng còn những buổi tối cuối tuần anh đón em dưới cửa nhà, nhắn em xuống đi anh đến rồi để em lại vội vàng chạy xuống. Em nhớ rõ lắm cái ngày ta yêu nhau là những ngày mùa đông gió lạnh đến tê tái, mà mỗi lần ngồi sau anh em phải đút tay vào túi áo khoác anh để tìm bàn tay ấm áp của anh. Tay em thì lúc nào cũng lạnh, anh lại luôn thắc mắc và trách móc rằng tay lạnh thế ai mà chịu nổi, nhưng rồi mỗi lần kêu ca lại là những lần anh nắm chặt bàn tay ấy hơn.

Cũng đã xa lắm những ngày em nằm gọn trong lòng anh, tíu tít kể anh nghe những câu chuyện lặt vặt của em, để rồi anh chỉ im lặng, khẽ luồn những ngón tay vào mái tóc em, thỉnh thoảng lại nhíu mày khó chụi vì em bảo ghét một ai đấy hoặc cười thật tươi vì những lí do chẳng đáng.

Và anh ơi, còn biết bao nhiêu điều nhỏ bé nữa mà em chẳng thể quên, nó cứ thổn thức trong em nhưng chẳng bao giờ em với tới.


Em vẫn luôn cảm nhận được xa anh là điều tồi tệ đến thế nào.

Sau chia tay, em biết rằng đã có những buổi sáng thức dậy anh cảm thấy hụt hẫng khi chẳng còn tin nhắn chúc ngủ ngon của em từ tối qua mà lúc nào anh cũng ngủ quên để lại. Em cũng biết rằng, rỗi cũng có lúc đi trên đường, anh vô tình nhớ lại những khoảng khắc ta đã cùng nắm tay qua bao phố phường, nhớ giọng nói, tiếng cười của em...Rồi em cũng nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má và anh sẽ vội vàng lau đi.

Em biết chẳng phải do ai kể, mà đơn giản, đó là những điều em cũng một mình trải qua.

Đã có biết bao chuyện xảy ra sau khi ta rời xa nhau và chẳng may lại là những điều cả hai không mong muốn. Em chẳng dám nói đó là những điều không tốt, bởi nó dạy cho cả anh và em nhiều điều hơn trong chuyện đôi ta, giúp ta nhận ra đâu là đúng đâu là sai, mà thế thì tốt phải không anh? Thế mà em lại chẳng thể vui nổi, vì dù sao trong cuộc đời, đã có lúc ta phải ghét bỏ nhau.


Những ngày như thế, em thấy bầu trời chẳng còn xanh như ngày ta bên nhau, nắng cứ chói chang chiếu vào mắt khiến em chẳng thể thấy anh. Có cả những cơn gió mùa đông như buốt hơn khi bàn tay em lạc mất bàn tay anh và rồi những bài ca em thích sao chẳng còn hay khi không có anh nghe cùng. Để rồi có ngày đứng giữa những con phố, em tự hỏi Hà Nôi nồng nàn là thế, mà sao em lại lạc lõng thế này?

Thế mà thời gian trôi qua, tình yêu của chúng ta cũng lùi dần về quá khứ. Chúng ta lại quay lại cuộc sống vốn bộn bề nhiều lo toan, anh vẫn phải đi làm với bao mối quan hệ, với bao áp lực mà chẳng còn thời gian đau buồn vì em nữa. Em cũng thế thôi, em vẫn phải đi làm, vẫn hàng ngày đến trường, vẫn tươi cười với cuộc sống mà chẳng thấy mình cô đơn.

Đã có lúc anh thừa nhận với tôi, anh có cảm tình với tôi, nhưng anh không thể nhận lời tôi được, vì chúng tôi quá xa nhau. Đúng chúng tôi quá xa nhau, tôi ở Nga, còn anh ấy ở Singapore, 13000km, và chênh 5 giờ đồng hồ. Anh bảo tôi là đứa dễ bị áp lực, hay cần sự an ủi, nhưng nếu chúng tôi yêu xa, lúc tôi cần anh, anh không thể ôm tôi, lúc đó anh cũng chỉ có thể an ủi tôi qua những dòng tin nhắn vậy thì yêu với làm bạn cũng không khác gì nhau. Vậy nên tôi mới bảo, tôi và anh là định mệnh nghiệt ngã.


Rồi một ngày, em bỗng nhận thấy, phố vẫn đông đúc và náo nhiệt nếu thiếu đôi ta. Mặt trời vẫn rực rỡ, nắng vẫn trong veo khi em ngước nhìn bầu trời. Để rồi có lúc em tưởng như mình đã quên được anh. Nhưng chẳng phải thế, chỉ là ta đã đủ lớn để cất giữ nồi buồn vào sâu thẳm trái tim để tiếp tục chiến đấu với hàng tỉ thứ ngoài kia. Cuộc sống vốn dĩ đã khó khăn thì tại sao lại phải để mình yếu đuối, anh nhỉ?

Em, vẫn giữ nguyên vẹn những cảm xúc dành cho anh và em hiểu nếu nó khiến anh phiền toái, thì nên cất giữ, chứ đừng vất bỏ


Rồi cũng có ngày ta bỏ qua cho nhau và nhìn nhau mỉm cười thực sự. Cũng có lần ta lại tíu tít kể nhau nghe những chuyện chẳng đầu chẳng đuôi, rồi lại chúc nhau ngủ ngon, cùng nhau tạm biệt một ngày đã qua và nói lời chào một ngày mới.

Thế nhưng ta đã qua cái ngày nông nổi và mơ mộng.

Em tự hiểu rằng, sẽ chẳng có chàng trai nào đón em về những lúc đêm khuya, nhận ra anh sẽ không còn đi qua những con phố rồi vô tình tạt qua một quán nào đó để mua cho em món đồ em yêu. Rồi em cũng không còn thấy hụt hẫng mỗi khi anh thất hẹn, hay bước vào rạp chiếu phim em chỉ thấy buồn vì phải thưởng thức một bộ phim hay một mình chứ đâu phải vì tin nhắn từ chối từ anh. Cũng có vài lần bị anh cho leo cây, em mỉm cười nhận ra mình chẳng còn hậm hực hay hờn trách anh nữa, mà vui vẻ bước qua đường và tự bắt xe về.


Anh cũng thế thôi, sẽ chẳng phải gượng mình làm theo những gì em muốn như ngày trước. Anh cũng sẽ thật giỏi giấu đi cảm xúc thật của mình nếu có lo lắng cho em. Anh sẽ có thể làm những thứ anh thích một cách tự do và thoải mái nhất, sẽ chẳng phải lo em đói hay em một mình ngoài đường như xưa. Vì anh biết, gia đình của anh, công việc của anh mới là điểu anh cần quan tâm.

Anh à, chúng ta đã trải qua những ngày như thế, háo hức rồi lại hụt hẫng, hi vọng rồi lại thất vọng, hạnh phúc rồi lại khổ đau. Nhưng tất cả những điều đó đã qua, ta chỉ cần cất giữ đừng để chúng phai màu, và cũng đừng hi vọng gì cả. Hạnh phúc chỉ là sống cho hiện tại, nó chẳng phải ngày mưa của hôm qua hay nắng ấm sẽ đến vào một ngày nào đó. Với em, hạnh phúc giờ chỉ là hiện tại thôi, vì đã có lúc em bỏ qua hiện tại mà lo âu về quá khứ, tưởng tượng về tương lai. Bởi thế một phần nào em đã đánh mất đi hiện tai rất hạnh phúc khi có anh.


Đến giờ phút này, em vẫn thấy bầu trời thật đẹp mỗi khi nhận được tin nhắn từ anh, vẫn mỉm cười khi bước cùng anh trên cùng một con phố. Tất nhiên em đôi khi em vẫn buồn đôi chút về sự vô tâm của anh, nhưng sau tất cả em vẫn hạnh phúc bước tiếp trên con đường của em nếu chỉ có một mình, vẫn cố gắng cho công việc em đam mê, vẫn chăm chỉ học hành, vẫn tủi hờn với mọi người và cả với anh nữa.

Và anh có biết, đã có những ngày như thế, những ngày ta dại khờ nông nổi, rồi những ngày ta buồn tủi hằn học nhau và cả những ngày như hôm nay, ta bỏ qua rồi sống trưởng thành hơn.


Theo GUU

Tin tức mới nhất