Chồng thì thầm vào tai tôi những lời chết điếng: "Em ngủ với bạn anh nhé..."

Tôi điếng người nghe anh thì thầm vào tai những lời như vậy. Giật mình ngồi bật dậy, tôi tát anh và bật khóc...

Tôi và chồng có một tình yêu rất đẹp và trong sáng. Chúng tôi bên cạnh nhau suốt 8 năm mới về chung một nhà. Ngày cưới, chúng tôi hạnh phúc đeo vào tay nhau chiếc nhẫn mà chúng tôi đã mua bằng tiền lương tháng đầu tiên của hai đứa.

Yêu nhau lâu như vậy nhưng đêm tân hôn mới là đêm đầu tiên chúng tôi chính thức thuộc về nhau. Chồng tôi luôn giữ gìn cho tôi, bởi anh sợ nếu không đến được bên nhau thì người đau khổ nhất chính là tôi. Anh luôn suy nghĩ và lo lắng cho tôi như vậy đó.

Ngày cưới, chúng tôi đã vạch ra biết bao mơ tưởng về tương lai. Nào là một ngôi nhà nhỏ, nào là hai đứa bé đáng yêu sẽ lí lắc gọi chúng tôi là ba, mẹ. Nào là chúng tôi sẽ ở cạnh nhau đến già. Anh vẫn sẽ chăm sóc, dẫn tôi đi dạo bộ mỗi sáng…

Mọi chuyện chỉ bắt đầu rắc rối khi chúng tôi thả 5 tháng vẫn chưa có bầu. Chồng tôi là con trai một, là cháu đích tôn của dòng họ nên tôi bắt buộc phải sinh được con trai cho gia đình anh. Chính tôi khi ấy cũng không nghĩ nhiều đến chuyện sinh con, bởi tôi nghĩ chúng tôi còn trẻ, từ từ có con cũng được.


con cái

Nhưng mẹ chồng tôi thì tỏ ra sốt ruột thấy rõ. Tháng nào bà cũng hỏi tôi có kinh không? Nếu tôi nói có, bà sẽ thở dài, rồi cả mấy hôm sau đều tỏ vẻ không vui. Nếu tôi chậm kinh, bà sẽ mừng như bắt được vàng, rồi chạy đi mua que thử thai cho tôi. Khi cầm que 1 vạch, bà lại thở dài não nề rồi bỏ vào phòng nằm.

Chồng tôi nhiều lần lên tiếng về thái độ của bà nhưng bà vẫn không thay đổi. Thậm chí, bà còn nói lại nếu chúng tôi không có con ngay thì đừng trách bà ác độc. Khi nghe mẹ chồng nói câu đó, tôi bắt đầu lo lắng cho tương lai của chúng tôi.

Mẹ chồng ngày nào cũng mua những món lợi thai, bắt tôi ăn. Rồi bà còn cắt thuốc Đông, thuốc Nam cho tôi uống. Nói chung, bà làm mọi cách để tôi có thai. bà còn dẫn tôi đi khám và bắt “yêu” theo lịch, theo kì rụng trứng, thậm chí là theo giờ. Áp lực chuyện con cái khiến tôi chán nản. Cũng may có chồng luôn bên cạnh, động viên tôi.

1 năm nữa trôi qua, sự kiên nhẫn của mẹ chồng tôi cuối cùng cũng đến giới hạn. Bà gọi hai vợ chồng tôi đến và nói thẳng chuyện con cái. Bà nói trong 2 tháng nữa, nếu tôi không có bầu thì phải rời khỏi nhà này để chồng tôi lấy vợ khác. Chồng tôi hiện cũng 32 tuổi rồi, không thể đợi tôi mãi mà ảnh hưởng đến chất lượng con cái sau này.

Đêm đó, lần đầu tiên tôi thấy anh khóc. Anh cứ ôm lấy tôi mà xin lỗi, anh nói anh không thể bảo vệ được tôi, anh bất lực... Rồi anh khẳng định tôi sẽ sớm có thai thôi. Tôi sẽ không rời khỏi nhà này, anh sẽ không để tôi rời xa anh.

Hai hôm sau, anh chở tôi đến một nhà hàng sang trọng. Ở đó, có một anh bạn của anh đang đợi sẵn. Người này cao to, da trắng trẻo, cũng đẹp trai và thư sinh như chồng tôi. Giữa họ nhìn có nhiều điểm hao hao giống nhau. Chúng tôi ăn uống, nói chuyện vui vẻ tới gần 10 giờ mới về.

Đêm đó, trong cơn ngà ngà say, anh ôm lấy tôi và hỏi tôi thấy bạn anh thế nào. Tôi khen anh ấy đẹp trai, lịch sự, nói chuyện vui tính. Tôi còn nói giữa anh và bạn anh có nhiều điểm giống nhau.

“Vậy em ngủ với nó nhé. Chỉ một lần thôi, rồi chúng ta sẽ hạnh phúc mãi mãi, không rời xa nhau”.

Tôi điếng người nghe anh thì thầm vào tai. Giật mình ngồi bật dậy, tôi tát anh và bật khóc. Anh cũng khóc. Anh còn quỳ xuống mà van xin tôi. Anh nói anh đã bí mật đi khám và phát hiện người vô sinh là anh. Anh không có tinh trùng, đó là lí do chúng tôi mãi không thể có con.

Anh cũng định nói với mẹ nhưng thấy bà quá đợi cháu nên không đành. Anh lại càng không muốn rời xa tôi. Chỉ có cách này chúng tôi mới được ở bên cạnh nhau mãi mãi, mới có thể thực hiện được những ước mơ đã từng vẽ ra.

Nghe anh nói, thấy anh khóc, tôi đau đến mức không thể chịu được. Tôi cứ ngồi thẫn thờ mà đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Tại sao chúng tôi lại bị đẩy đến đường cùng thế này? Tôi phải làm sao để không phản bội mà vẫn có thể bên cạnh anh mãi đây? Tôi đau khổ quá.

Theo Trí thức trẻ


Tin tức mới nhất