'Dù em là chân ngắn nhưng anh vẫn si mê'

Tuy vợ bước vào cuộc đời anh bằng đôi chân ngắn nhưng vợ đã tạo ra một thế giới tâm hồn khác trong anh.

Vợ à!

Đôi khi thấy vợ cứ ngước lên nhìn anh xong quay sang nhìn mình rồi lại thở dài thườn thượt mà anh lại thấy buồn. Cưới nhau bao lâu rồi sao em vẫn cứ buồn cái khoản chân dài vớichân ngắn như vậy. Chân ngắn thì đã sao chứ chẳng phải anh đã phải bỏ hết mấy cô chân dài để chạy theo em sao?

Mấy hôm trước anh đưa ảnh vợ ra khoe với thằng bạn. Thế mà suýt nữa nó phun hết cà phê vào mặt anh. Cái thằng rõ vô duyên, anh hỏi nó:

- Sao mày phản ứng dữ vậy?

- Vợ mày đây á, chân dài thế, có được 1 mét tư không? Mấy em chân dài ngày trước theo mày chúng chết đâu hết rồi.

Rồi nó lăn ra cười còn anh lườm nguýt:

- Vợ tao đấy, tuy chân không dài nhưng dù sao tao vẫn yêu. Mấy em kia tao cho về “đảo” hết rồi. Tao lấy vợ chân ngắn nhưng vẫn hạnh phúc vui vẻ ngồi khoe với mày còn hơn mày lấy vợ chân dài mà ra đây than khổ với tao nãy giờ.

Nó nghe xong thì ngậm luôn cái miệng đang cười lại khiến anh cười thích thú. Mà thú thực vợ anh chân ngắn thật, ngắn đến lạ lùng. Hì hì. Anh còn nhớ lần đầu tiên gặp em là lúc anh và em học cùng môn luật kinh tế. Hôm đó em ngủ gật gác chân vào ngăn bàn. Lúc thầy gọi dậy trả lời khiến em giật mình vùng dậy và kết quả em va cái đầu vào tường khiến gian phòng rung chuyển. Cả lớp vừa phì cười vừa thương em. Nhìn mặt em lúc đó ngơ ngác đến rõ tội, mỗi lần nghĩ lại anh lại ôm bụng không nhịn nổi cười. Hôm đó thầy giáo thay vì hỏi bài em thì thầy đã đi tìm dầu để bôi vào đầu cho em còn em cứ ngượng nghịu nói: “Em không sao?”

 'Dù em là chân ngắn nhưng anh vẫn si mê' - 1

Anh có được như ngày hôm nay cũng nhờ em, cô vợ chân ngắn à. Vì thế em đưng bao giờ tự ti rằng mình chân ngắn này nọ (ảnh minh họa)

Anh ấn tượng về em từ hôm đó, nếu đến lớp không thấy em anh lại thấy buồn. Và kết quả mình làm bạn của nhau kể từ khi em đáp đôi giày bánh mì to vật vã vào mặt anh. Anh biết em ném nhầm nhưng hôm đó anh thực sự cay cú. Anh đã từng yêu và làm bao cô chân dài rung động nhưng chẳng hiểu sao em lại là người mà mỗi lần về đến nhà anh hay nhớ nhung và nghĩ tới nhất. Anh phì cười mỗi lần nhớ đến em, sự lạnh lùng của em nhiều lúc khiến anh muốn phát điên lên vì khó chịu.

Sau bao năm chung sống anh nghĩ mình là người đàn ông may mắn khi lấy được em. Vì từ lúc em bước vào đời anh thì mọi thứ như thay đổi, em có tâm hồn thánh thiện khiến anh ở bên em cũng hiền lành theo. Em cho anh một tổ ấm sạch sẽ gọn gàng. Em dạy con cái ngoan ngoãn và lễ phép.

Nếu các cô chân dài kia mà làm vợ anh có khi họ đã bỏ đi lâu rồi. Cái lúc mà anh làm ăn thất bại trong túi không còn đồng xu dính túi nào thì em – Cô vợ chân ngắn của anh vẫn ở bên, nắm chặt tay anh và nói: “Ông xã cố lên, đừng bao giờ nản chí. Em luôn tin tưởng vào anh và tin anh sẽ làm được”. Chẳng hiểu sao sự nhẹ nhàng của em, lòng tin của em khiến anh có động lực ghê gớm.

Anh có được như ngày hôm nay cũng nhờ em, cô vợ chân ngắn à. Vì thế em đưng bao giờ tự ti rằng mình chân ngắn này nọ. Chân ngắn thì đã sao chứ, nó có nói lên được điều gì đâu. Những gì vợ đã làm cho anh và tổ ấm này thì nó chẳng bao giờ “ngắn” cả. Cảm ơn em vợ à! Cảm ơn vì luôn lấy tấm lòng bao dung, cao cả ra để yêu bố con anh và khiến gia đình mình vui vẻ hạnh phúc đến vậy.

Theo Blog tâm sự/ Một thế giới


Tin tức mới nhất