Mùa đông này em vẫn chọn cô đơn

Cuộc đời hợp rồi tan, tình cảm cũng chỉ là gió thoảng qua, sau cuộc tình tan ai là người quên trước thì sẽ là người hạnh phúc, còn ai cứ mãi ôm lấy kỉ niệm thì sẽ khổ đau.

 Người ta đau không phải vì cuộc tình tan vỡ mà người ta đau vì cứ mãi khắc khoải trong kỉ niệm.

Mùa đông này là mấy mùa đông rồi, một mình cô vẫn âm thầm trên lối cũ. Con đường mà ngày nào mình sánh bước bên nhau, tay trong tay âu yếm giờ chỉ còn mình cô lẻ loi trên lối về. Bàn tay anh giờ đây đang lồng trong bàn tay khác cùng ủ ấm cho đôi tay bé nhỏ đáng yêu.

Cô ngỡ thời gian đã làm cô quên đi những dĩ vãng ngày xưa nào ngờ đâu thời gian vẫn chưa đủ để cô quên anh, quên những kỉ niệm hôm nào. Là do thời gian chưa xóa nhòa hay vì bản thân cô cố chấp cứ khư khư ôm lấy một nỗi đau rồi tự dày dò hành hạ chính mình. Hôm nay cô thấy tiết trời se lạnh, từng cơn gió rít qua nghe lạnh buốt cô chợt rùng mình, chợt nhớ hình như mùa đông đang về.

Cô giấu mình trong chiếc áo ấm, một mình khẽ hòa vào dòng người hối hả trên đường, nhìn những đôi tình nhân bên nhau tim cô bỗng nhói đau, kỉ niệm nào chợt ùa về làm tim cô nhói đau. Cô cố ngăn để giọt nước mắt đừng rơi, dặn lòng biết quên là sẽ nhớ nên dặn lòng cố nhớ để mà quên, vậy mà sao cô không thể quên anh. Tình đầu – hai tiếng đó để lại trong lòng con người ta bao cảm xúc chẳng biết trên thế gian này được bao người may mắn hạnh phúc với mối tình đầu của mình. Còn với cô tình đầu là cái gì đó cứ làm trái tim cô khẽ nhói đau mỗi khi nhớ.

mùa đông cô đơn

Anh đi vạn nẻo đường vui, cô về đứng lặng bên đường bơ vơ. Đã 4 mùa đông qua cô vẫn lặng lẽ một mình đi qua mùa đông, dường như khi tiết trời vào đông dễ làm cảm xúc người ta trỗi dậy. Bốn năm rồi, cô nghĩ thời gian, cuộc sống, công việc đã có thể cuốn cô đi vậy mà trái tim cô vẫn “chòng chành” mỗi khi thoáng thấy màu áo quen thuộc.

Cô biết mình thật cố chấp, thật dại khờ, thật ngu ngốc khi mãi nhớ về một người đã mãi mãi rời xa cô, một người mà cô không được phép nhớ nữa nhưng trái tim cô không thể thắng được lý trí vì cô quá yếu mềm vì cô yêu anh quá đậm sâu. Những lời hứa đã theo gió bay xa lắm rồi vậy mà cô vẫn cứ nhớ vẫn ôm riêng mình một nỗi niềm riêng. Vì người lỡ hẹn một câu mà tôi lỡ cả một đời đợi mong. Cô không biết đến bao giờ trái tim cô mới thôi thổn thức vì anh, đến bao giờ cô có thể mỉm cười nói rằng anh đã không còn đủ sức để xô ngã cô. Phải chăng tình đầu nhiều cảm xúc đến thế sao?

Giờ đây chắc anh đang hạnh phúc bên gia đình nhỏ của anh, có khi nào một cơn gió vô tình thoảng làm anh nhớ về cô, nhớ kỉ niệm một thời hay là khi quay lưng là anh đã quên tất cả. Cuộc đời hợp rồi tan, tình cảm cũng chỉ là gió thoảng qua, sau cuộc tình tan ai là người quên trước thì sẽ là người hạnh phúc, còn ai cứ mãi ôm lấy kỉ niệm thì sẽ khổ đau. Người ta đau không phải vì cuộc tình tan vỡ mà người ta đau vì cứ mãi khắc khoải trong kỉ niệm.

Cô không mong ước điều gì lúc này, cô vẫn âm thầm với nỗi nhớ. Cô sẽ vẫn chờ đợi một ngày cô có thể chôn vùi quá khứ vào một góc sâu trong tâm hồn, một ngày đông nào đó cô có thể mỉm cười, một nụ cười tỏa nắng có thể xua tan cái lạnh trong tim cô. Mùa đông này cô vẫn chọn cô đơn, chọn một mình đi qua mùa đông.

Theo Blogradio

Tin tức mới nhất

Hay nhất 2sao