Xin đừng bỏ lỡ nhau, đừng dửng dưng đến khi người đi rồi mới ôm nuối tiếc

Sự xa nhau ngàn dặm bao giờ cũng chỉ bắt đầu từ một bước lùi chân, đừng nghĩ bản thân lùi một bước người kia sẽ tiến lên một bước. Chỉ sợ họ vì tổn thương mà lùi thật nhanh, ta bất giác chạy nhanh cũng chẳng thể nào đuổi kịp.

Chẳng khi nào là quá già để không thể mở lòng, chẳng bao giờ là quá trưởng thành để không cần một người bên cạnh. Nếu có người mang sự ấm áp và yêu thương bước đến, dù hôm ấy có phải là ngày nắng đẹp hay không, ta vẫn có thể an nhiên mỉm cười: ngày này rồi cũng đến.

Có những lời nửa nói nửa ngừng, cứ nghĩ rằng để sau này sẽ nói nhiều hơn như thế. Có những cái ôm khi vòng tay qua nhau vẫn cười giòn tan, chẳng hề biết rằng, vĩnh viễn sau này sẽ chẳng còn bất cứ nụ cười hay cái ôm nào như thế nữa.

Đừng nghĩ ấy là một tin nhắn bình thường, rất có thể người bên kia đã dùng cả đêm dài không ngủ để gửi đi dòng ấy. Đừng nghĩ ấy chỉ là một cuộc gọi bình thường, có thể người kia dằn vặt rất nhiều, đánh đổi cái tôi vì hành động đấy. Người gắn bó dài lâu cũng chỉ bắt đầu từ việc là người lạ, sự đồng hành trăm năm cũng xuất phát từ những lần lướt vô tình. Trân trọng những điều nhỏ nhặt từ người khác âu cũng là cách vun mầm cho hạnh phúc lớn của mình.

Xin đừng bỏ lỡ nhau, đừng dửng dưng đến khi người đi rồi mới ôm nuối tiếc-1

Cũng như vậy, đừng nghĩ chỉ là mất đi một người bạn bình thường, có thể bản thân đang mất một người thương mình suốt những năm tháng tới. Đừng nghĩ bản thân chỉ lẩn khuất một ánh nhìn, có thể cả quãng đời dài rộng sau này sẽ không còn bất cứ ai dõi theo ta nữa. Ngày hôm nay cứ ngỡ đấy chỉ là một khắc lỡ làng, đến mãi sau này mới nghiệm ra cả chặng đời lỡ nhịp. Sự xa nhau ngàn dặm bao giờ cũng chỉ bắt đầu từ một bước lùi chân, đừng nghĩ bản thân lùi một bước người kia sẽ tiến lên một bước. Chỉ sợ họ vì tổn thương mà lùi thật nhanh, ta bất giác chạy nhanh cũng chẳng thể nào đuổi kịp.

Trong cuộc đời mỗi người được mấy mối tình, giữa hàng vạn người dưng được mấy người trở thành người quan trọng. Ở một giai đoạn nào đó của cuộc đời người kia, ít ra ta cũng từng là người quan trọng nhất. Cuộc đời con người phải chăng là sự nối tiếp giữa đoạn đời này với đoạn đời kia sao, bao nhiêu ngày không trân trọng chính là bấy nhiêu ngày hoài phí.

Con đường phía trước hãy còn dài và còn nhiều sóng gió, có bao nhiêu người đàn ông cần sự dịu dàng của một cô gái để vỗ về, có bao nhiêu người phụ nữ cần tìm vòng tay mạnh mẽ kia để nấp vào khi sóng gió. Cuộc đời là để em lướt qua hết người đàn ông này đến người đàn ông khác sao? Anh sinh ra là để lướt qua hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác à? Cứ bỏ lỡ hoài, cứ khép chặt cửa lòng hoài, có khác chi tự mình làm đau mình.

Đời người không thể nào không có gì tiếc nuối, nhưng sự tiếc nuối của trái tim chính là sự tiếc nuối day dứt nhất. Người ta có thể tha thứ chứ không thể nào quên. Người ta có thể chưa từng có được nhưng lúc nào cũng âm ỉ cảm giác rằng đã mất. Càng dửng dưng, càng hời hợt người ta lại càng có cảm giác lỗi do mình. Trân trọng đến cùng âu cũng chỉ là giúp cái tôi sau này thanh thản, ừ thì với mỗi người, mình đã từng dốc hết lòng hết dạ.

Theo Báo đất việt


người yêu

Tin tức mới nhất