Để dành những ký ức đã qua

Người yêu cũ à, những điều đã qua em sẽ để dành suốt đời. Nhưng em sẽ không còn buồn, không còn khóc vì anh nữa. Bởi, em đã hiểu ra mọi thứ.

Tôi thường đến quán cà phê ấy, La Pergola, gọi thức uống Pháp và nghe nhạc bất hủ. Cô cũng ở đó, lâu rồi. Cứ sau khi tôi đến năm phút, cô sẽ xuất hiện ở cánh cửa bóng tối. La Pergola có hai cửa, cô luôn đi vào bằng cánh cửa thứ hai nhỏ hẹp và tối mịt. Lúc nào cô cũng chọn chỗ ngồi ở chiếc bàn cuối phòng, gọi một tách cà phê sữa. Cô không nói chuyện với ai cả trong khi khách khứa ở La Pergola luôn nói nói cười cười. Tôi cứ tưởng cô đợi ai nhưng ngày này qua ngày khác cô tới chỉ có một mình. Lần nào đến cô cũng mang đôi mắt nhiều tâm sự, có khi chúng sưng húp lên trước khi đến đây. Tôi đoán cô đang gặp phải chuyện đau buồn gì đó trong vấn đề tình cảm. Cô ngồi suốt cả buổi chiều đến khi nắng tàn rồi mới ra về. Có những hôm cô ở lại cho tới khi quán đóng cửa. La Pergola là quán đóng cửa muộn nhất ở con phố này.

La Pergola ngày mưa luôn luôn ảm đạm. Nhạc buồn, uống cà phê nhìn mưa rơi lòng càng buồn hơn. Tôi đã suy nghĩ và nhận thấy rõ ý tưởng ban đầu của mình: rằng cô đang nương náu ở đây, ngay tại quán cà phê La Pergola này như thể cô muốn trốn tránh điều gì đó hoặc cũng có thể cô im lặng để tìm về với ngày xưa. Suy nghĩ của tôi vụt lóe sáng khi tôi nhìn thấy cô trong góc tối om, một nơi mà chẳng có ai chú ý tới cô, đôi bờ vai run nhẹ.

cà phê, cô đơn

Từng có một hôm có một gã nhiếp ảnh, áo quần luộm thuộm, đeo chiếc máy ảnh to đùng trước ngực vào quán cà phê La Pergola. Và hai ngày sau hắn trở thành khách quen của quán. Hắn luôn ngoác miệng cười dù là những chuyện không đáng cười. Hắn xin phép mọi người chụp và hẳn nhiên, họ vui vẻ đồng ý. Cứ như hắn chụp một đại gia đình vậy. Toàn bộ những bức ảnh mà hắn chụp đều được cho vào cuốn album ảnh được đặt trên dãy bàn bên trái để mọi người có thể mở ra xem hoặc mang vài tấm về nhà làm kỷ niệm. Trong số những bức ảnh đó, có cả cô. Vẫn là tư thế ngồi thẳng người, đôi mắt nhìn vào khoảng không vô định. Nhìn tấm ảnh, tôi nghĩ là tên nhiếp ảnh ăn mặc luộm thuộm ấy chỉ vô tình chụp cô mà thôi. Nhưng tôi đã lầm, mấy ngày sau trong cuốn album có rất nhiều bức ảnh có hình cô. Vậy là tên nhiếp ảnh đã có một kế hoạch sẵn trong đầu.

La Pergola một chiều u ám, hắn tới bàn cô nói điều gì đấy. Cô lặng thinh, không mấp máy môi thậm chí không nhìn hắn lấy một cái. Hắn hí hoáy viết vào tờ giấy rồi để dưới đáy lý rồi đứng dậy. Tôi đoán đó là một số điện thoại. Tôi quan sát, cô có liếc xuống giấy bằng ánh mắt vô cảm. Đến khi cô ra về, mảnh giấy vẫn còn nguyên trên bàn. Một tuần sau đó, tên nhiếp ảnh gia biến mất. Có lẽ hắn thất vọng khi cuộc làm quen không thành. Hai ngày sau, cô cũng mất tích. Tối ngày thứ ba cô đến muộn, gương mặt u sầu nhiều hơn.

La Pergola nhiều gió. Cô ngồi một lát rồi rời khỏi quán. Cô về sớm hơn mọi ngày. Nhận thấy có điều chẳng lành, tôi tính tiền rồi bước theo cô. Cô cắm cúi đi về phía trước. Tôi bước đằng sau cách cô một quãng ngắn đủ để dõi theo mọi hành động của cô. Không phải tôi nhiều chuyện, chỉ là tôi lo sợ cô sẽ gặp bất trắc. Cô băng sang đường, vẫn là thái độ lầm lũi, không nhìn trước nhìn sau. Một chiếc mô tô phóng cực nhanh. Bàn chân cô không dừng bước.Tôi hốt hoảng chạy tới kéo tay cô lại. Mô tô phóng qua để lại những làn gió cực mạnh. Ít phút sau cô định thần, tâm trạng hỗn loạn. Tôi thở phào, không phải cô có ý định tự tử, là do cô không nhìn thấy chiếc xe đó thật. Cô lí nhí nói “Cảm ơn.” “Cô muốn đi đâu để tôi đưa cô đi.” “Không cần.” Cô quay người. Ở phía sau tôi thấy cô đưa mu bàn tay lên quẹt ngang mặt… Cô không đến La Pergola nữa. Một tháng rồi hai tháng. La Pergola trống vắng và hiu quạnh. Giá mà có thể được gặp lại cô ấy…ở đâu đó.

cà phê, cô đơn

Cúp tiết, tôi nằm ở phòng trọ nghe nhạc. Bên ngoài, mưa xối ào ạt. Mưa bắt đầu từ lúc 12 giờ trưa đến gần chiều mà vẫn chưa tạnh. Sực nhớ có mấy bộ quần áo treo trên dây ngoài ban công, tôi mở cửa sổ định đem vào. Vừa mở một cảnh tượng đập vào mắt tôi. Ở phía bên kia đường, một vóc dáng quen thuộc đang trú mưa. Là cô gái La Pergola.Tôi không biết tên cô đành gọi cô theo tên quán cà phê mà cô hay đến. Mái hiên nhỏ xíu không đủ che nên toàn thân cô ướt nhẹp. Ý nghĩ vụt qua đầu tôi rất nhanh. Tôi phóng xuống đường với cây dù màu lam.

“Cô còn nhận ra tôi không?”

Cô gái ngó sững tôi rồi gật đầu nhẹ. “Lần trước cảm ơn anh đã cứu tôi.”

Tôi xua tay. “Có gì đâu.” Rồi chìa chiếc ô về phía cô. “Cô cầm mà về nhà đi.”

“Vậy còn anh?”

“Tôi trọ ở bên kia, đi bộ ít phút là tới à. Không cần phải lo cho tôi đâu.”

Cô cầm lấy ô, bước hai bước rồi quay lại. “Thế tôi gặp anh ở đâu để trả ô?”

“Cô cứ tới nhà trọ tìm tôi.” Rồi nhận thấy nói vậy nghe thô lỗ quá, tôi bèn nói thêm. “Hay cô đến La Pergola cũng được, những ngày khác thì không nhưng chủ nhật tuần nào là tôi chắc chắn có mặt ở đấy.”

“Ừ. Tôi biết rồi. Chào anh!”

Tôi đứng hồi lâu dõi mắt nhìn theo bóng cô hòa lẫn trong hàng ngàn hạt mưa đang rơi mỗi lúc một nhiều. Đến khi cô rẽ sang ngã khác, tôi mới chạy ào về phòng.

Hai buổi chủ nhật tôi ở La Pergola đợi hoài công nhưng tôi vẫn kiên trì vì tôi tin thế nào cô cũng tới. Sự chờ đợi đã không làm tôi vỡ mộng. Cô đến vào lúc tôi chuẩn bị ra về. Đặt ô trên chiếc bàn tôi ngồi, cô hỏi.

“Anh sắp về ư?”

“À, ừ. Không gấp lắm nếu cô muốn thì tôi sẽ ở lại nói chuyện với cô.”

“Để hôm khác vậy, hôm nay tôi có việc.”

Cô đến chỉ để trả cây dù cho tôi nhưng lời hứa hẹn kia khiến lòng tôi hân hoan. Tôi không biết cô là ai, từ đâu đến, đi làm hay vẫn còn đi học. Nếu có cơ hội gặp lại tôi sẽ hỏi cô những điều ấy, rồi chúng tôi sẽ kết bạn, sẽ nói những chuyện về tuổi trẻ, về những phút lạc lối mà bất cứ ai cũng phải trải qua ít nhất một lần trong đời.

Chúng tôi gặp lại nhau không phải ở La Pergola mà ở cà phê sách. Cô nhìn thấy tôi trước. Khi tôi đang tìm một cuốn sách mới nhất của Patrick Modiano thì có một bàn tay đập nhẹ lên vai tôi. Tôi không giấu được nỗi vui mừng khi gặp lại cô. Sau khi chọn cho mình mỗi người một cuốn, chúng tôi tới chiếc bàn cạnh cửa sổ tán gẫu, buôn chuyện. Đi lòng vòng cuối cùng cô cũng quay lại đề tài muôn thuở: Tình Yêu.

“Tôi chưa yêu ai những tôi hiểu được cảm giác của cô lúc này.”

“Anh hiểu ư?” Cô nhếch mép cười. “Anh có thể hiểu được sao?”

“Tôi đang lắng nghe đây, hãy kể nếu cô muốn, xem tôi giống như một người bạn cũ lâu ngày gặp lại.”

ở quán cà phê của tuổi trẻ lạc lối

Cô phân vân rồi hắng giọng. “Hôm qua tôi tới tiệc sinh nhật của anh ấy, chỉ để tặng cho anh ấy món quà do tôi tự làm. Tôi nhìn thấy anh ấy hạnh phúc với ai khác. Và tôi về. Tôi không nên xen vào cuộc vui giữa họ đúng không?”

“Và sau đó…?”

“Tôi ngốc nhỉ, đáng lẽ ra tôi phải hiểu ngay từ đầu: anh ấy không trả lời tin nhắn của tôi, không nghe máy khi tôi gọi, anh ấy không tôn trọng tôi. Điều đó có nghĩa là anh ấy đã sớm từ bỏ, chỉ là tại tôi… tại tôi không muốn tin, tự chuốc lấy nỗi buồn. Có lẽ những kỉ niệm bên anh ấy quá ngọt ngào khiến tôi không muốn quên.”

“Vậy thì hãy xem anh ta như không khí, mắt không nhìn, tai không nghe thì tim sẽ không đau. Những vết thương ngày xưa lâu dần sẽ trở thành vết sẹo.”

“Vết sẹo ấy có lành không?” Giọng cô xa vắng.

Tôi nói nhanh. “Thời gian là phương thuốc thần kỳ.”

Cô cười nhẹ. “Nhưng sao tôi đợi hoài mà không thấy chúng thần kỳ chút nào.”

“Đó là do cô cứ nghĩ mãi về những điều đã qua, sao cô không nghĩ đến những thứ tốt đẹp ấy, về tương lai chẳng hạn.”

“Nghĩ về những điều tốt đẹp sẽ dễ chịu hơn sao?”

Tôi gật gù. “Dĩ nhiên rồi.” Tôi đưa cho cô cuốn sách Ở quán cà phê của tuổi trẻ lạc lối. “Cô đọc đi, hay lắm đó.”

“Nếu tôi đoán không lầm thì anh chưa đọc đúng không?”

“Đúng thế.”

“Sao anh biết nó hay?”

“Chỉ cần đọc tựa đề thôi cũng biết rồi. Ngay cả cô và tôi sẽ phải có những phút lạc đường ngày hôm qua, ngày hôm nay hoặc vào ngày mai nhưng điều quan trọng là chúng ta có đủ dũng cảm để đối mặt với chúng hay không. Thời gian đi rồi sẽ không bao giờ trở lại. Cứ nhớ hoài sẽ làm cô mệt mỏi đấy.”

Cô hớp một ngụm trà, cười nhạt. “Anh giống như nhà tâm lý vậy!”

Tôi gãi đầu cười. “Tôi chỉ nói lên những quan điểm của mình thôi. Có rất nhiều việc để làm sau những đổ vỡ như viết một cuốn sách, chăm sóc một chậu hoa hay sáng tác một bản nhạc tùy theo sở thích của cô. Nếu những ký ức đó quá êm đẹp khiến cô không muốn quên thì hãy giữ chúng lại trong một góc của trái tim nhưng chỉ giữ lại làm kỷ niệm chứ không nên buồn vì chúng nữa.”

cô đơn

***

Đó là anh chàng khá thú vị mà tôi gặp ở La Pergola. Nhìn cách sống và cách nói chuyện ngẫu hứng của anh ta cho thấy ở con người anh toát lên một vẻ yêu đời và lạc quan. Dường như trên thế giới này chẳng có điều gì khiến anh ngã gục hay phiền não. Ở quán cà phê La Pergola, những con người trẻ tuổi đi về, những chuyến lãng du vô thời hạn, nụ cười luôn thường trực trên môi nhưng không có nghĩa là họ không biết buồn là gì. Ai cũng có những nỗi niềm riêng chỉ là họ biết cách che giấu đằng sau những nụ cười giả tạo. Riêng đối với người con trai ấy thì không, anh nói ngay thẳng, không quanh co và luôn đưa ra những giải pháp khiến đối phương bất ngờ.

“Ở quán cà phê của tuổi trẻ lạc lối” mà anh ta tặng tôi, tôi đã đọc một nửa và cảm thấy rất hay. Tôi như được thấy chính mình trong cuộc tiểu thuyết ngắn ấy. Những hồi ức cũ xưa trong những tiếng thở dài nhè nhẹ mà sâu lắng nên gom chúng lại và kéo khóa. Tuổi trẻ đã qua, ngồi tiếc nuối cũng chẳng níu giữ được gì.

Hơn 12 giờ khuya, tôi treo một status lên facebook của mình. “Người yêu cũ à, những điều đã qua em sẽ để dành suốt đời. Nhưng em sẽ không còn buồn, không còn khóc vì anh nữa. Bởi, em đã hiểu ra mọi thứ”.

Khi viết câu nói ấy, lòng tôi bình yên!



Theo Blogradio


Tin tức mới nhất