Câu chuyện có thật của cô gái suýt mất mạng vì cố tình giảm cân
Khi mẹ qua đời, Maura Kelly đã giảm cân để đối phó chuyện đau buồn này. Thế nhưng, đó lại là một sai lầm suýt nữa cướp đi cả tính mạng của cô.
Dưới đây là chia sẻ của Maura Kelly về cuộc đời mình:
Đúng như các bác sĩ nói, tôi bị rơi vào tình trạng mất kiểm soát bản thân. Cái chết của mẹ tôi là một cú sốc quá lớn đối với tôi vì bà chưa bao giờ nói với tôi rằng bà bị ung thư hoặc sẽ qua đời. Sự ra đi đột ngột của mẹ khiến những điều mà tôi tin tưởng từ trước tới nay trong cuộc sống hoàn toàn bị sụp đổ.
Đó là vào năm học lớp 8 - bốn năm sau khi mẹ tôi qua đời - lần đầu tiên tôi trở nên không hài lòng với cơ thể của mình. Mỗi đêm, sau khi đánh răng, tôi nhìn vào gương rồi liếc xuống phần bụng không có eo với thái độ chán ghét. Mặc dù biết rằng đó chỉ là một dấu hiệu sớm của tuổi dậy thì, tôi cũng chán chường bởi bụng mình càng ngày càng to. Vì vậy, tôi đã có ý tưởng giảm cân. Từ chỗ giảm 2 kg, 4 kg rồi 6 kg, lâu dần tôi đã trở thành "con nghiện" giảm cân.
Tôi tự áp đặt chế độ ăn kiêng cho mình. Nếu có thể kiểm soát chuyện ăn uống thì có lẽ bây giờ tôi đã không thế này. Mỗi ngày tôi chỉ tiêu thụ 250 calo mỗi ngày. Tôi ngạc nhiên khi thấy mình vẫn có đủ năng lượng để đến trường và luyện tập môn thể thao tôi thích. Nhưng dù thế nào thì cũng phải nói là tôi đã cảm thấy rất khó chịu và tôi đã kiệt sức vì cơ thể không được cung cấp đủ chất béo.
Tôi nhận ra mình đã quá gầy. Mặc dù tôi đã làm tất cả mọi thứ để che giấu cơ thể với mọi người xung quanh nhưng điều đó thật là khó. Tôi dành giờ ăn trưa tại thư viện, tôi thay quần áo trong nhà tắm chứ không phải ở trong phòng thay đồ như những người khác, tôi mặc thêm lớp quần áo dưới bộ đồng phục rộng thùng thình... Tuy nhiên, chúng không giúp xóa bỏ nghi ngờ của cha tôi.
Ông thường xuyên la mắng, nhiều khi khiến tôi phải khóc nức nở. Tôi càng ghét bản thân mình hơn trong những lần như vậy.
Khi thấy tôi tiếp tục biếng ăn, mặc dù la mắng nhưng bố tôi cũng bắt đầu vỗ về. Ông nói: "Xin con hãy ăn đi! Một chút thức ăn sẽ không làm đau con đâu".
Nhưng tôi chẳng quan tâm đến những gì bố nghĩ mà thay vào đó tôi càng tập trung sống theo chuẩn mực ăn kiêng. Chừng nào tôi còn tập trung vào chúng, tôi không có thời gian để dừng lại và suy nghĩ bất cứ điều gì khác. Không phải ban đầu tôi đã tính toán lượng calo rất kĩ thì hiện tại cơ thể mới gầy gò được thế này sao.
Một tháng sau, tôi không thể che giấu sự gầy gì của mình, bàn chân tôi mỏng đến nỗi ohair chêm thêm thứ gì đó vào giày để khỏi tụt. Sau vài tuần, chỗ mắt cá chân của tôi có những vết loét khiến tôi bắt đầu bị đi cà nhắc. Một ngày nọ, khi tôi chỉ có thể đi bộ, huấn luyện viên của tôi gọi tôi lại và nói với tôi rằng: "Trông em thật đáng sợ đó, em cứ như một kẻ say rượu với hai chân bị gãy vậy. Đã có chuyện gì vậy?”.
Cho đến một hôm, khi tôi đã cố gắng đứng lên khỏi bàn sau giờ học tiếng Tây Ban Nha, tôi đã bị ngã khuỵu xuống sàn nhà. Các giáo viên đã giúp tôi có thể đứng dậy, sau đó tôi đi khập khiễng, nhưng có điều gì đó còn tồi tệ hơn khi chân trái của tôi đã bị tê liệt từ đầu gối xuống. Cha tôi đưa tôi đến bác sĩ nhi khoa. Bác sĩ nói rằng tôi đã quá gầy gò. Dây thần kinh quan trọng của tôi đã bị chèn khiến tôi cảm thấy như tê liệt. Bác sĩ nói tôi có thể lấy lại cảm giác nhưng chỉ khi tôi phải tăng cân.
Một vài tuần sau đó, cha tôi đưa tôi tới gặp chuyên gia rối loạn ăn uống ở New York, Joseph Silverman. Silverman nói với tôi: "Cháu đang ở trong một bộ dạng thật khủng khiếp. Tôi đã nhìn thấy rất nhiều bệnh nhân xấu, nhưng chưa bao giờ có bệnh nhân nào mà chân giống như của cháu." Tôi gật đầu, hy vọng ông sẽ không nhận thấy trong lòng tôi đang hài lòng như thế nào.
"Tôi chắc chắn rằng cháu đang vui vẻ khi nghe nói rằng cháy là một trong những trường hợp tồi tệ nhất" ông tiếp tục nói như một nhà ngoại cảm. "Nhưng cháu phải cố gắng lên nếu không các bộ phận quan trọng trong cơ thể của cháu sẽ dần dần bị hoại tử hết. Và tôi không thể cho cháu biết những gì sẽ xảy ra cho những người có trái tim đã chết".
Tôi rất bất ngờ khi biết rằng nó có thể ảnh hưởng đến tim. Tôi đã khóc và thừa nhận rằng mình đã từng thích thú với những gì đã xảy ra với chính mình. Nhưng bây giờ thì tôi sợ mình không thể dừng lại dù rất muộn.
Từ đó, tôi bắt đầu ăn uống trở lại. Kết quả sau bốn tháng, tôi cân nặng được 45 kg và chân của tôi đã được cải thiện rất nhiều.
Nhưng cũng phải mất tới 10 năm chân tôi mới có lại cảm giác bình thường như trước kia. Tôi cũng đã nhận ra rằng, hơn bất cứ điều gì, việc giảm cân còn biến tôi thành kẻ trầm cảm, vô dụng, hủy hoại bản thân trước khi giết chết chính mình. Tôi rất biết ơn cha mẹ của tôi, đặc biệt là cha tôi đã đến cứu tôi. Tôi sẽ không làm được điều đó nếu như không có ông.
Đúng như các bác sĩ nói, tôi bị rơi vào tình trạng mất kiểm soát bản thân. Cái chết của mẹ tôi là một cú sốc quá lớn đối với tôi vì bà chưa bao giờ nói với tôi rằng bà bị ung thư hoặc sẽ qua đời. Sự ra đi đột ngột của mẹ khiến những điều mà tôi tin tưởng từ trước tới nay trong cuộc sống hoàn toàn bị sụp đổ.
Đó là vào năm học lớp 8 - bốn năm sau khi mẹ tôi qua đời - lần đầu tiên tôi trở nên không hài lòng với cơ thể của mình. Mỗi đêm, sau khi đánh răng, tôi nhìn vào gương rồi liếc xuống phần bụng không có eo với thái độ chán ghét. Mặc dù biết rằng đó chỉ là một dấu hiệu sớm của tuổi dậy thì, tôi cũng chán chường bởi bụng mình càng ngày càng to. Vì vậy, tôi đã có ý tưởng giảm cân. Từ chỗ giảm 2 kg, 4 kg rồi 6 kg, lâu dần tôi đã trở thành "con nghiện" giảm cân.
Tôi tự áp đặt chế độ ăn kiêng cho mình. Nếu có thể kiểm soát chuyện ăn uống thì có lẽ bây giờ tôi đã không thế này. Mỗi ngày tôi chỉ tiêu thụ 250 calo mỗi ngày. Tôi ngạc nhiên khi thấy mình vẫn có đủ năng lượng để đến trường và luyện tập môn thể thao tôi thích. Nhưng dù thế nào thì cũng phải nói là tôi đã cảm thấy rất khó chịu và tôi đã kiệt sức vì cơ thể không được cung cấp đủ chất béo.
Khi mẹ qua đời, Maura Kelly đã quyết định giảm cân đến mức suýt nữa mất cả tính mạng. Ảnh minh họa
Tôi nhận ra mình đã quá gầy. Mặc dù tôi đã làm tất cả mọi thứ để che giấu cơ thể với mọi người xung quanh nhưng điều đó thật là khó. Tôi dành giờ ăn trưa tại thư viện, tôi thay quần áo trong nhà tắm chứ không phải ở trong phòng thay đồ như những người khác, tôi mặc thêm lớp quần áo dưới bộ đồng phục rộng thùng thình... Tuy nhiên, chúng không giúp xóa bỏ nghi ngờ của cha tôi.
Ông thường xuyên la mắng, nhiều khi khiến tôi phải khóc nức nở. Tôi càng ghét bản thân mình hơn trong những lần như vậy.
Khi thấy tôi tiếp tục biếng ăn, mặc dù la mắng nhưng bố tôi cũng bắt đầu vỗ về. Ông nói: "Xin con hãy ăn đi! Một chút thức ăn sẽ không làm đau con đâu".
Nhưng tôi chẳng quan tâm đến những gì bố nghĩ mà thay vào đó tôi càng tập trung sống theo chuẩn mực ăn kiêng. Chừng nào tôi còn tập trung vào chúng, tôi không có thời gian để dừng lại và suy nghĩ bất cứ điều gì khác. Không phải ban đầu tôi đã tính toán lượng calo rất kĩ thì hiện tại cơ thể mới gầy gò được thế này sao.
Một tháng sau, tôi không thể che giấu sự gầy gì của mình, bàn chân tôi mỏng đến nỗi ohair chêm thêm thứ gì đó vào giày để khỏi tụt. Sau vài tuần, chỗ mắt cá chân của tôi có những vết loét khiến tôi bắt đầu bị đi cà nhắc. Một ngày nọ, khi tôi chỉ có thể đi bộ, huấn luyện viên của tôi gọi tôi lại và nói với tôi rằng: "Trông em thật đáng sợ đó, em cứ như một kẻ say rượu với hai chân bị gãy vậy. Đã có chuyện gì vậy?”.
Cho đến một hôm, khi tôi đã cố gắng đứng lên khỏi bàn sau giờ học tiếng Tây Ban Nha, tôi đã bị ngã khuỵu xuống sàn nhà. Các giáo viên đã giúp tôi có thể đứng dậy, sau đó tôi đi khập khiễng, nhưng có điều gì đó còn tồi tệ hơn khi chân trái của tôi đã bị tê liệt từ đầu gối xuống. Cha tôi đưa tôi đến bác sĩ nhi khoa. Bác sĩ nói rằng tôi đã quá gầy gò. Dây thần kinh quan trọng của tôi đã bị chèn khiến tôi cảm thấy như tê liệt. Bác sĩ nói tôi có thể lấy lại cảm giác nhưng chỉ khi tôi phải tăng cân.
Một vài tuần sau đó, cha tôi đưa tôi tới gặp chuyên gia rối loạn ăn uống ở New York, Joseph Silverman. Silverman nói với tôi: "Cháu đang ở trong một bộ dạng thật khủng khiếp. Tôi đã nhìn thấy rất nhiều bệnh nhân xấu, nhưng chưa bao giờ có bệnh nhân nào mà chân giống như của cháu." Tôi gật đầu, hy vọng ông sẽ không nhận thấy trong lòng tôi đang hài lòng như thế nào.
"Tôi chắc chắn rằng cháu đang vui vẻ khi nghe nói rằng cháy là một trong những trường hợp tồi tệ nhất" ông tiếp tục nói như một nhà ngoại cảm. "Nhưng cháu phải cố gắng lên nếu không các bộ phận quan trọng trong cơ thể của cháu sẽ dần dần bị hoại tử hết. Và tôi không thể cho cháu biết những gì sẽ xảy ra cho những người có trái tim đã chết".
Tôi rất bất ngờ khi biết rằng nó có thể ảnh hưởng đến tim. Tôi đã khóc và thừa nhận rằng mình đã từng thích thú với những gì đã xảy ra với chính mình. Nhưng bây giờ thì tôi sợ mình không thể dừng lại dù rất muộn.
Từ đó, tôi bắt đầu ăn uống trở lại. Kết quả sau bốn tháng, tôi cân nặng được 45 kg và chân của tôi đã được cải thiện rất nhiều.
Nhưng cũng phải mất tới 10 năm chân tôi mới có lại cảm giác bình thường như trước kia. Tôi cũng đã nhận ra rằng, hơn bất cứ điều gì, việc giảm cân còn biến tôi thành kẻ trầm cảm, vô dụng, hủy hoại bản thân trước khi giết chết chính mình. Tôi rất biết ơn cha mẹ của tôi, đặc biệt là cha tôi đã đến cứu tôi. Tôi sẽ không làm được điều đó nếu như không có ông.
Theo Trí thức trẻ
-
25 phút trướcBữa tiệc ấm áp trong đêm Giáng sinh với các món ăn truyền thống, đặc trưng là dịp để bạn cùng gia đình quây quần bên nhau.
-
2 giờ trướcBánh "ngon, bổ, rẻ" nhưng bạn cần lưu ý những vấn đề dưới đây khi sử dụng thực phẩm này để tránh "rước họa vào thân"
-
12 giờ trướcXuất hiện trên bài đăng của một chàng trai người Mỹ 18 tuổi, búp bê Giáng sinh Cookie nhanh chóng gây sốt mạng nhờ vào thiết kế kỳ lạ, thậm chí có phần "xấu xí".
-
1 ngày trướcNam bệnh nhân thường lựa chọn món lẩu trong các bữa ăn tiếp khách. Gần đây, ông sụt cân, mệt mỏi, đi khám phát hiện ung thư dạ dày giai đoạn 2.
-
1 ngày trướcUng thư là bệnh lý ác tính nhưng cơ hội điều trị khỏi, kéo dài thời gian sống phụ thuộc vào nhiều yếu tố trong đó có giai đoạn bệnh.
-
2 ngày trướcBuồng vệ sinh trên máy bay chở khách của hãng hàng không American Airlines bất ngờ gặp sự cố khiến nước tràn ra khắp khoang hành khách.
-
2 ngày trướcMới đây, trang cẩm nang du lịch nổi tiếng thế giới Lonely Planet của Mỹ đã công bố danh sách những điểm du lịch tốt nhất châu Á, trong đó có Hội An của Việt Nam.
-
2 ngày trướcBắt được con cá chép khổng lồ nặng gần 30kg, người đàn ông đã treo sau xe ô tô và lái xe đi khoe khắp phố.
-
2 ngày trướcSau 3 ngày xuất hiện triệu chứng mệt mỏi, khó thở, chủ quán thịt chó ở Bà Rịa - Vũng Tàu được xác định mắc bệnh dại và tử vong ngay sau đó.
-
2 ngày trướcDu khách đến Hua Tạt (Vân Hồ, Sơn La) ngoài hòa mình vào thiên nhiên tươi đẹp, còn được trải nghiệm ẩm thực người Mông, đốt lửa trại, tắm lá thuốc, thưởng thức văn nghệ cộng đồng…
-
2 ngày trướcHoa mận trắng tinh khôi biểu tượng của núi rừng Tây Bắc đang ồ ạt xuống phố Hà Nội.
-
2 ngày trướcBổ sung các loại hạt giàu Omega-3 vào chế độ ăn hàng ngày là cách hiệu quả và tự nhiên rất tốt cho sức khoẻ, dưới đây là 4 loại hạt giàu Omega-3.
-
2 ngày trướcMỗi lần lên giảng đường, Xu phải đi máy bay vượt 9.000km từ nhà mình ở Trung Quốc đến trường đại học ở Australia; anh chịu khó đi lại vì muốn ở gần bạn gái.
-
2 ngày trướcMột ổ gồm 6 quả trứng khủng long hóa thạch bất ngờ được 2 du khách phát hiện khi đang tham quan một công viên ở thành phố Hà Nguyên, tỉnh Quảng Đông.
-
2 ngày trướcChuỗi quán rượu kiểu izakaya nổi tiếng tuyên bố chấm dứt việc cung cấp dịch vụ "tát tỉnh rượu" sau khi có khách hàng khiếu nại.
-
3 ngày trướcThay vì mua hàng bán sẵn, bạn hoàn toàn có thể tự làm thịt bò khô bằng nồi cơm điện để vừa đảm bảo chất lượng thịt và độ an toàn, vừa tiết kiệm chi phí.
-
3 ngày trướcVới một chút gừng the và ấm, mật ong ngọt và chanh, bạn đã có ngay một tách trà gừng vừa giúp làm ấm cơ thể, giải rượu, giảm nhức đầu, giúp tinh thần tỉnh táo hơn rất nhiều.
-
3 ngày trướcMột hành khách gây xôn xao mạng xã hội khi mang theo chú chó Great Dane của mình lên một chuyến bay gần đây.
-
3 ngày trướcMong muốn khám phá những vùng đất mới, trải nghiệm cảm giác đón Tết mới lạ, nhiều người lựa chọn "xuất ngoại" vào dịp Tết Nguyên đán Ất Tỵ 2025 sắp tới.
Tin tức mới nhất
-
2 giờ trước