Anh là bờ vai để em dựa vào khi buồn

Hôm qua, hôm nay, ngày mai và cả những tháng ngày sau nữa em vẫn luôn muốn được yêu anh, muốn được anh yêu thương và che chở, vẫn muốn anh là chỗ dựa vững chắc cho em anh nhé!

Có người nói đàn ông là để yêu chứ không phải để dựa dẫm, nhưng đối với em thì đàn ông là để dựa dẫm anh ạ!

Với em anh luôn là chỗ dựa duy nhất và vững chãi trong cuộc sống kể từ một năm nay và trong những ngày tháng em phải xa gia đình xa người thân. Thế nên, điều đó trở nên thường trực và như một thói quen của em vậy.

Những ngày em ốm nằm viện, anh chạy đi chạy lại vất vả lo lắng cho em. Là một đứa con gái sống xa gia đình, cảm giác lúc ốm đau một mình nơi thành phố xa lạ thật tủi thân. Nhưng nhờ có anh và nhỏ bạn thân cùng lớp luôn nói chuyện làm bạn với em, khiến em vơi đi cảm giác cô đơn lúc ấy.

Ngày đó là thứ hai , trưa anh nhắn tin hỏi ăn uống được nhiều không? Em vô tư trả lời ăn nhiều lắm bao nhiêu thứ. Anh bảo như thế là ngoan vì em là chúa lười ăn mà. Tối hai chị em được bạn mời đi cà phê , vui phải biết. Em vẫn nhớ là quán trà Cung Đình. Lúc đang nói chuyện thì em bắt đầu cảm giác mệt và đau bụng. Anh qua đón em về rồi chăm sóc em. Thế nhưng khi anh về rồi, em mới phát hiện ra bị đau và phải mổ gấp.

Lúc đó, không gọi được cho anh, em lo, em sợ. Mùi thuốc khử trùng xộc lên mũi khó chịu, màu trắng toát của bệnh viện khiến em chóng mặt. Nhưng anh không ở cạnh em lúc đó. Những giọt nước mắt bất giác rơi, tủi thân và buồn vô cùng. Xét nghiệm, chụp Xquang, siêu âm, thuốc và những mùi đáng sợ bao quanh em.

Mệt mỏi và cơn đau hành hạ em. Sau khi xong hết những thủ tục, những phòng khám, những xét nghiệm, em được chuyển về phòng nghỉ. Em ngủ li bì để cố quên đi những cơn đau. Tỉnh dậy, nghe bạn bảo anh đang chờ ở ngoài, em vui lắm anh biết không?

dựa vào vai anh

Chỉ cần có anh, mọi đau đớn như chợt tan biến.

Chỉ cần có anh, mọi mệt mỏi như được xua tan.

Chỉ cần có anh, mọi tủi thân như trôi đi.


Lúc này em mới biết anh quan trọng với em đến như vậy?

Chuyển phòng, xe đẩy nhanh va vào thang máy em đau nhăn mặt. Có lẽ anh thương và hiểu được cảm giác đó. Nghe tiếng anh xuýt xoa và bảo nhân viên đi từ từ , em thấy ấm lòng anh ạ.

Những ngày ở viện em mới thấy được rằng anh không như những gì em nghĩ. Em cứ nghĩ anh từ nhỏ chẳng phải làm gì, luôn được chăm bẵm ... Anh làm em từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khá. Nhìn cái cách anh chăm sóc em mà trong phòng ai cũng xầm xì khen anh đảm đang. Vì mổ nên còn dịch máu và nước tiểu vẫn phải dùng ống dịch. Cứ mỗi lần đầy là anh lại tự xả và đi đổ . Em thương và cũng thấy ngại vì ngày đó em và anh đã yêu nhau đâu. Rồi anh cứ sáng đến cho em ăn xong về đi làm. Trưa đến mua cháo đút từng thìa cho ăn , pha sữa này nọ.

Chiều đi làm về lại tới vì anh bảo không đến anh không yên tâm. Rồi tối lại đến. Có những hôm anh về em thấy ngoài trời mưa em lại khóc vì thương anh, thấy mình làm khổ mọi người quá.

Thương anh chạy đi chạy lại vất vả em muốn ra viện sớm nhưng anh một mực không cho mặc dù bác sĩ bảo về cũng được rồi . Ngày ra viện anh họp đến tận trưa muộn, rồi lại lật đật chạy lo bao thủ tục, xách nách đồ ra xe.

Những ngày sau đó em chẳng được đụng tay vào việc gì chỉ ăn rồi nằm học thì nhờ mấy đứa em đi giùm. Việc giặt giũ bếp núc chợ búa anh lo hết . Em tỏ vẻ ngạc nhiên anh nói: “Bố anh chẳng giúp được gì cho mẹ nên mẹ vất vả, mẹ nói sau này phải phụ giúp vợ con đừng như bố mày.”

Em biết anh – người đàn ông của đời em, anh là bờ vai để em dựa vào khi buồn. Anh là niềm vui để em tươi cười hơn trong cuộc sống này.

Anh! Giờ đây em biết đàn ông là để những cô gái bé nhỏ dựa vào. “Hôm qua, hôm nay, ngày mai và cả những tháng ngày sau nữa em vẫn luôn muốn được yêu anh, muốn được anh yêu thương và che chở, vẫn muốn anh là chỗ dựa vững chắc cho em anh nhé!”.

Cảm ơn anh, người đàn ông của đời em.


Theo Blogradio


Tin tức mới nhất