Bức thư chạm tới trái tim của người đàn ông Việt gửi đến mẹ thất lạc hơn 40 năm
Đầu tháng 4/1975, anh Nguyễn Trọng Dũng là một trong 3.000 trẻ em Việt Nam được đưa lên máy bay sơ tán trong chiến dịch Operation Babylift (Không vận Trẻ em). Trong 41 năm qua, anh Nguyễn Trọng Dũng rất mong tìm lại người mẹ ruột thất lạc của mình.
Anh David R. Nguyen tên thật là Nguyễn Trọng Dũng (SN 1972), là con nuôi trong một gia đình người Mỹ ở thành phố Boston, bang Massachusetts. Theo thông tin trong tờ cam kết cho con mà anh Dũng cung cấp cho chúng tôi, thì mẹ anh tên là Nguyễn Thị Ba, quê ở Kien Hoa (được cho là Kiến Hòa, nay là tỉnh Bến Tre). Bà có thời gian sinh sống ở Sông Mao thuộc xã Hải Ninh, Huyện Bắc Bình, Tỉnh Bình Thuận.
Anh Dũng có kể rằng mẹ anh làm giúp việc ở Biên Hòa vào năm 1971. Thời gian đó, bà chung sống yêu thương với một người lính Hàn.
Ngày 12/6/1972, bà Ba sinh con trai là anh Dũng. Khi con trai được 4 tháng tuổi thì chồng bà Ba về nước, vì không có điều kiện nuôi con nên ngày 9/7/1974, bà gửi anh Dũng vào Tổ chức thu nhận và chăm sóc trẻ em Holt trên đường Hoàng Văn Thụ, quận Tân Bình, Sài Gòn. Lúc đó, bà Ba 29 tuổi. Đầu tháng 4/1975, anh Dũng được đưa sang Mỹ sinh sống và bặt tin mẹ suốt 41 năm qua.
Tờ cam kết cho con này là đầu mối duy nhất để anh Dũng tìm lại người mẹ thất lạc của mình.
Trong bức thư gửi đến mẹ mình, anh Dũng cho biết anh đã mất một thời gian dài để chấp nhận mình là con nuôi và là người Việt Nam. Một phần của sự chấp nhận này khiến anh muốn đi tìm gốc gác của mình, đặc biệt là cha mẹ đã sinh ra anh. Và anh bắt đầu hành trình đi tìm mẹ.
Chúng tôi xin trích đăng bức thư của anh Nguyễn Trọng Dũng gửi đến người mẹ mà anh tìm kiếm trong 40 năm qua.
"Mẹ ơi! (Cho phép con được gọi "mẹ" nhé),
Chúng ta lạc nhau đã lâu, có lẽ mẹ đã quên con trai của mẹ. Con hi vọng mẹ sẽ đọc được lá thư này khi mẹ vẫn còn minh mẫn và khoẻ mạnh. Mẹ đã đặt tên con là Nguyễn Trọng Dũng, nhưng ngày nay, hầu hết mọi người gọi con là Dave hay David.
Đã từ lâu rồi từ khi mẹ con mình gặp nhau lần cuối và có nhiều sự kiện xảy ra với con kể từ lần đó. Lúc đó con chỉ là một đứa trẻ, có thể chỉ là đứa bé chập chững. Bây giờ con đã trưởng thành và đang viết thư cho mẹ. Con xin lỗi vì không viết cho mẹ sớm hơn, nhưng khi chúng ta nói về gốc gác của con thì muộn còn hơn không.
Con viết thư này để mong mẹ có thể biết nhiều hơn về con trong trường hợp mẹ đọc thư này trước khi con thực sự tìm thấy mẹ vào một ngày nào đó.
Vào khoảng tháng 4/1975 tại Sài Gòn, những người tốt bụng tại Holt Adoption agency - nơi con đang ở lúc đó - đã quyết định đưa con ra khỏi đất nước trong một sự kiện được gọi là "Chiến dịch không vận trẻ em". Con là một trong 2.200 đứa trẻ may mắn được đưa ra khỏi Việt Nam vào đầu tháng 4/1975. Và khi con nói "may mắn", con chắc chắn đó là may mắn. Chuyến bay đầu tiên của chiến dịch này, máy bay quân sự Galaxy C-5, mang theo 314 người, gồm trẻ mồ côi và những cô chú tình nguyện viên, đã gặp tai nạn. 138 người đã mất đi, và mỗi ngày con đã cảm ơn rằng mình đã không ở trên chuyến bay đó.
Con cũng may mắn vì cuối cùng con đã có một gia đình riêng yêu thương tại Mỹ, Boston, Massachusetts. Nếu mẹ không biết nơi này, hy vọng khi chúng ta gặp nhau, con có thể được đưa mẹ đi thăm thành phố xinh đẹp này.
Trong ảnh là anh Nguyễn Trọng Dũng lúc nhỏ, bị thất lạc gia đình từ năm 1974.
Lớn lên trong một thị trấn nơi mà con trông khác những người trong gia đình thật không dễ dàng gì. Con thường nhận lấy những cái nhìn tọc mạch khôi hài của mọi người khi con gọi ba mẹ (nuôi) của con là “Mẹ” hay “Ba”. Mọi người nhìn con. Rồi nhìn ba mẹ nuôi của con. Rồi họ nhìn ngược lại con. Đó chỉ là một chút khó xử thôi mẹ ạ. Phải luôn nhớ trong một thời gian từ "Việt Nam" đã được gắn liền với cuộc chiến tranh không được mọi người ủng hộ. Trong phần lớn thời niên thiếu của mình, con chỉ muốn có mái tóc vàng và một chiếc mũi to để giống những người khác! Cho dù con không cho rằng mình đẹp trai hơn với mái tóc vàng. Con luôn biết con là con nuôi. Không quá khó để nhận ra điều này, mọi người nhắc nhở con mỗi ngày qua những cái nhìn và bình phẩm hiếu kỳ. Con luôn ghen tị với những đứa trẻ khác trong ngày học “mang những bức ảnh lúc bé tới trường”, và tất cả những gì con có là tấm ảnh buồn bã của con tại trung tâm trẻ mồ côi với bảng tên trước mặt. Con giống như một tù nhân nhí, mặc những bộ đồ ngủ ngớ ngẩn. Nếu mẹ có bất kỳ tấm ảnh nào của con lúc bé, con rất muốn được nhìn thấy nó.
Có một khởi đầu cho con! Trong khi con lớn lên giữa một gia đình tuyệt vời, con phải thừa nhận rằng con không thích cái thực tế mình là con nuôi. Con không thích khi con không biết cha mẹ ruột của mình là ai, con từ đâu đến và tại sao con lại được nhận nuôi. Mãi cho đến một vài năm sau đó, có lẽ lúc con học đại học, con bắt đầu có những tự hào đầu tiên về những di sản Phương Đông (Đông Nam Á) trong con, và cuối cùng con chấp nhận mình là người Việt Nam. Thực tế, mẹ có thể nhận thấy điều này qua cách con quyết định thay đổi tên của con trên giấy tờ pháp lý từ 20 năm trước. Nó được thay đổi thì rất dễ, nhưng siêu khó để mọi người phát âm. Con chỉ nói với họ:“Rất dễ, nó đánh vần như thế nào thì phát âm như vậy!”
Con mất một thời gian dài để chấp nhận mình là con nuôi và là người Việt Nam. Một phần của sự chấp nhận này khiến con muốn đi tìm gốc gác của mình, đặt biệt là cha mẹ đã sinh ra con. Và con bắt đầu đi tìm mẹ.
Anh Dũng hiện đang sống cùng gia đình tại thành phố Boston, bang Massachusetts, Mỹ.
Có lẽ con đã tìm mẹ từ lâu, ngay trong tim con đây, lâu hơn nhiều so với việc con thừa nhận sự tìm kiếm này. Mẹ là một người rất khó tìm! Và hoàn toàn thành thật, con thực sự không biết chắc con sẽ làm gì khi tìm thấy mẹ. Ý con là con không tìm kiếm để được sống lại những khoảng thời gian đã mất giữa mẹ con mình, hay để có mối quan hệ "bình thường" của mẹ và con trai. Con đoán những gì con hi vọng như là một "tình bạn". Con cũng hy vọng sẽ không quá khó xử khi con gặp mẹ với hàng triệu câu hỏi.
Trong khi con biết con sẽ có nhiều câu hỏi và rất thích nghe câu chuyện của mẹ. Dù vậy, điều quan trọng nhất con muốn chuyển đến mẹ: cuộc đời con đã được xoay chuyển tốt. Mẹ đã làm rất tốt. Dù tình trạng của mẹ lúc đó như thế nào, thì mẹ cũng đã làm những gì mà mẹ thấy tốt nhất cho cả con và mẹ. Con không oán hận mẹ. Không có giận mẹ đâu, mẹ ạ. Con xem việc làm con nuôi như là cơ hội thứ hai để sống một cuộc đời mà mẹ đã muốn con được sống từ khi sinh con ra. Ở đây, con muốn nói với mẹ là con sống tốt và hi vọng 40 năm qua mẹ cũng được bình yên và không phải lo lắng cho con.
Con đã khóc khi con trai của con chào đời. Con khóc không phải chỉ vì niềm vui đón chào đứa con đầu tiên, mà đó còn là niềm vui, lần đầu tiên trong đời con, nhìn thấy một người khác có cùng chung huyết thống với mình. Ngày hôm đó, con đã ngắm con trai con và có thể thấy thằng bé có đôi mắt, đôi môi và cái mũi của con. Và đó là một cảm giác tuyệt diệu. Con nhận ra rằng mối quan hệ ràng buộc giữa cha mẹ và con cái là một tình yêu thuần khiết.
Con không biết cuộc đời của con sẽ như thế nào nếu con ở lại Việt Nam. Tất cả những gì con biết là cuộc sống mà con có ngày hôm nay, và con muốn cảm ơn mẹ đã tham dự vào đó, vì sự tham gia của mẹ đã khởi đầu cho hành trình tuyệt vời đến với cuộc đời này của con. Con hi vọng một ngày nào đó mẹ có thể nhìn thấy con và cũng có những xúc cảm tương tự.
Con trai của mẹ,
David"
Qua chia sẻ với chúng tôi, anh Dũng cho biết trong nhiều năm qua, anh luôn làm mọi cách để có thể tìm được thông tin về người mẹ của mình. Anh đã nhờ một người Việt tại Mỹ có tên Phạm Hoài Nam cùng tổ chức tìm kiếm.
Vào tháng 3/2015, anh Hoài Nam cũng đã đăng những thông tin về anh Dũng lên trang cá nhân để mọi người cùng chia sẻ câu chuyện, anh Nam cũng đã liên lạc với rất nhiều tổ chức, chương trình tìm người thất lạc, đài truyền hình... nhưng hiện tại chưa có ai biết bà Nguyễn Thị Ba hiện đang ở đâu.
Anh Dũng có kể rằng mẹ anh làm giúp việc ở Biên Hòa vào năm 1971. Thời gian đó, bà chung sống yêu thương với một người lính Hàn.
Ngày 12/6/1972, bà Ba sinh con trai là anh Dũng. Khi con trai được 4 tháng tuổi thì chồng bà Ba về nước, vì không có điều kiện nuôi con nên ngày 9/7/1974, bà gửi anh Dũng vào Tổ chức thu nhận và chăm sóc trẻ em Holt trên đường Hoàng Văn Thụ, quận Tân Bình, Sài Gòn. Lúc đó, bà Ba 29 tuổi. Đầu tháng 4/1975, anh Dũng được đưa sang Mỹ sinh sống và bặt tin mẹ suốt 41 năm qua.
Tờ cam kết cho con này là đầu mối duy nhất để anh Dũng tìm lại người mẹ thất lạc của mình.
Trong bức thư gửi đến mẹ mình, anh Dũng cho biết anh đã mất một thời gian dài để chấp nhận mình là con nuôi và là người Việt Nam. Một phần của sự chấp nhận này khiến anh muốn đi tìm gốc gác của mình, đặc biệt là cha mẹ đã sinh ra anh. Và anh bắt đầu hành trình đi tìm mẹ.
Chúng tôi xin trích đăng bức thư của anh Nguyễn Trọng Dũng gửi đến người mẹ mà anh tìm kiếm trong 40 năm qua.
"Mẹ ơi! (Cho phép con được gọi "mẹ" nhé),
Chúng ta lạc nhau đã lâu, có lẽ mẹ đã quên con trai của mẹ. Con hi vọng mẹ sẽ đọc được lá thư này khi mẹ vẫn còn minh mẫn và khoẻ mạnh. Mẹ đã đặt tên con là Nguyễn Trọng Dũng, nhưng ngày nay, hầu hết mọi người gọi con là Dave hay David.
Đã từ lâu rồi từ khi mẹ con mình gặp nhau lần cuối và có nhiều sự kiện xảy ra với con kể từ lần đó. Lúc đó con chỉ là một đứa trẻ, có thể chỉ là đứa bé chập chững. Bây giờ con đã trưởng thành và đang viết thư cho mẹ. Con xin lỗi vì không viết cho mẹ sớm hơn, nhưng khi chúng ta nói về gốc gác của con thì muộn còn hơn không.
Con viết thư này để mong mẹ có thể biết nhiều hơn về con trong trường hợp mẹ đọc thư này trước khi con thực sự tìm thấy mẹ vào một ngày nào đó.
Vào khoảng tháng 4/1975 tại Sài Gòn, những người tốt bụng tại Holt Adoption agency - nơi con đang ở lúc đó - đã quyết định đưa con ra khỏi đất nước trong một sự kiện được gọi là "Chiến dịch không vận trẻ em". Con là một trong 2.200 đứa trẻ may mắn được đưa ra khỏi Việt Nam vào đầu tháng 4/1975. Và khi con nói "may mắn", con chắc chắn đó là may mắn. Chuyến bay đầu tiên của chiến dịch này, máy bay quân sự Galaxy C-5, mang theo 314 người, gồm trẻ mồ côi và những cô chú tình nguyện viên, đã gặp tai nạn. 138 người đã mất đi, và mỗi ngày con đã cảm ơn rằng mình đã không ở trên chuyến bay đó.
Con cũng may mắn vì cuối cùng con đã có một gia đình riêng yêu thương tại Mỹ, Boston, Massachusetts. Nếu mẹ không biết nơi này, hy vọng khi chúng ta gặp nhau, con có thể được đưa mẹ đi thăm thành phố xinh đẹp này.
Trong ảnh là anh Nguyễn Trọng Dũng lúc nhỏ, bị thất lạc gia đình từ năm 1974.
Lớn lên trong một thị trấn nơi mà con trông khác những người trong gia đình thật không dễ dàng gì. Con thường nhận lấy những cái nhìn tọc mạch khôi hài của mọi người khi con gọi ba mẹ (nuôi) của con là “Mẹ” hay “Ba”. Mọi người nhìn con. Rồi nhìn ba mẹ nuôi của con. Rồi họ nhìn ngược lại con. Đó chỉ là một chút khó xử thôi mẹ ạ. Phải luôn nhớ trong một thời gian từ "Việt Nam" đã được gắn liền với cuộc chiến tranh không được mọi người ủng hộ. Trong phần lớn thời niên thiếu của mình, con chỉ muốn có mái tóc vàng và một chiếc mũi to để giống những người khác! Cho dù con không cho rằng mình đẹp trai hơn với mái tóc vàng. Con luôn biết con là con nuôi. Không quá khó để nhận ra điều này, mọi người nhắc nhở con mỗi ngày qua những cái nhìn và bình phẩm hiếu kỳ. Con luôn ghen tị với những đứa trẻ khác trong ngày học “mang những bức ảnh lúc bé tới trường”, và tất cả những gì con có là tấm ảnh buồn bã của con tại trung tâm trẻ mồ côi với bảng tên trước mặt. Con giống như một tù nhân nhí, mặc những bộ đồ ngủ ngớ ngẩn. Nếu mẹ có bất kỳ tấm ảnh nào của con lúc bé, con rất muốn được nhìn thấy nó.
Có một khởi đầu cho con! Trong khi con lớn lên giữa một gia đình tuyệt vời, con phải thừa nhận rằng con không thích cái thực tế mình là con nuôi. Con không thích khi con không biết cha mẹ ruột của mình là ai, con từ đâu đến và tại sao con lại được nhận nuôi. Mãi cho đến một vài năm sau đó, có lẽ lúc con học đại học, con bắt đầu có những tự hào đầu tiên về những di sản Phương Đông (Đông Nam Á) trong con, và cuối cùng con chấp nhận mình là người Việt Nam. Thực tế, mẹ có thể nhận thấy điều này qua cách con quyết định thay đổi tên của con trên giấy tờ pháp lý từ 20 năm trước. Nó được thay đổi thì rất dễ, nhưng siêu khó để mọi người phát âm. Con chỉ nói với họ:“Rất dễ, nó đánh vần như thế nào thì phát âm như vậy!”
Con mất một thời gian dài để chấp nhận mình là con nuôi và là người Việt Nam. Một phần của sự chấp nhận này khiến con muốn đi tìm gốc gác của mình, đặt biệt là cha mẹ đã sinh ra con. Và con bắt đầu đi tìm mẹ.
Anh Dũng hiện đang sống cùng gia đình tại thành phố Boston, bang Massachusetts, Mỹ.
Có lẽ con đã tìm mẹ từ lâu, ngay trong tim con đây, lâu hơn nhiều so với việc con thừa nhận sự tìm kiếm này. Mẹ là một người rất khó tìm! Và hoàn toàn thành thật, con thực sự không biết chắc con sẽ làm gì khi tìm thấy mẹ. Ý con là con không tìm kiếm để được sống lại những khoảng thời gian đã mất giữa mẹ con mình, hay để có mối quan hệ "bình thường" của mẹ và con trai. Con đoán những gì con hi vọng như là một "tình bạn". Con cũng hy vọng sẽ không quá khó xử khi con gặp mẹ với hàng triệu câu hỏi.
Trong khi con biết con sẽ có nhiều câu hỏi và rất thích nghe câu chuyện của mẹ. Dù vậy, điều quan trọng nhất con muốn chuyển đến mẹ: cuộc đời con đã được xoay chuyển tốt. Mẹ đã làm rất tốt. Dù tình trạng của mẹ lúc đó như thế nào, thì mẹ cũng đã làm những gì mà mẹ thấy tốt nhất cho cả con và mẹ. Con không oán hận mẹ. Không có giận mẹ đâu, mẹ ạ. Con xem việc làm con nuôi như là cơ hội thứ hai để sống một cuộc đời mà mẹ đã muốn con được sống từ khi sinh con ra. Ở đây, con muốn nói với mẹ là con sống tốt và hi vọng 40 năm qua mẹ cũng được bình yên và không phải lo lắng cho con.
Con đã khóc khi con trai của con chào đời. Con khóc không phải chỉ vì niềm vui đón chào đứa con đầu tiên, mà đó còn là niềm vui, lần đầu tiên trong đời con, nhìn thấy một người khác có cùng chung huyết thống với mình. Ngày hôm đó, con đã ngắm con trai con và có thể thấy thằng bé có đôi mắt, đôi môi và cái mũi của con. Và đó là một cảm giác tuyệt diệu. Con nhận ra rằng mối quan hệ ràng buộc giữa cha mẹ và con cái là một tình yêu thuần khiết.
Con không biết cuộc đời của con sẽ như thế nào nếu con ở lại Việt Nam. Tất cả những gì con biết là cuộc sống mà con có ngày hôm nay, và con muốn cảm ơn mẹ đã tham dự vào đó, vì sự tham gia của mẹ đã khởi đầu cho hành trình tuyệt vời đến với cuộc đời này của con. Con hi vọng một ngày nào đó mẹ có thể nhìn thấy con và cũng có những xúc cảm tương tự.
Con trai của mẹ,
David"
Tờ khai sinh mà anh Dũng luôn giữ đến ngày hôm nay.
Qua chia sẻ với chúng tôi, anh Dũng cho biết trong nhiều năm qua, anh luôn làm mọi cách để có thể tìm được thông tin về người mẹ của mình. Anh đã nhờ một người Việt tại Mỹ có tên Phạm Hoài Nam cùng tổ chức tìm kiếm.
Vào tháng 3/2015, anh Hoài Nam cũng đã đăng những thông tin về anh Dũng lên trang cá nhân để mọi người cùng chia sẻ câu chuyện, anh Nam cũng đã liên lạc với rất nhiều tổ chức, chương trình tìm người thất lạc, đài truyền hình... nhưng hiện tại chưa có ai biết bà Nguyễn Thị Ba hiện đang ở đâu.
Theo Tri Thức Trẻ
-
1 giờ trướcBệnh viện Đa khoa khu vực Long Khánh đã tiếp nhận hơn 200 bệnh nhân nhập viện nghi ngộ độc thực phẩm sau khi ăn bánh mì.
-
1 giờ trướcChiếc ô tô BMW đỗ trên đường Ngô Thì Sỹ (quận Hà Đông, Hà Nội) bốc cháy dữ dội, chỉ còn trơ khung sắt.
-
3 giờ trướcThời điểm nắng nóng, nhu cầu sử dụng nước ở Hà Nội tăng, các đơn vị phải có phương án để người dân không bị thiếu nước sạch kéo dài, chuẩn bị xe bồn đến "điểm nóng".
-
5 giờ trướcThi thể nam thanh niên 19 tuổi ở Long An được phát hiện trong vườn thanh long ven đường. Người thân xác định nam thanh niên này lái xe máy rời khỏi nhà cả đêm không về.
-
5 giờ trướcSau cú va chạm mạnh với xe máy lưu thông cùng chiều trên đường trục phía Nam (Hà Nội), ô tô Mercedes tông tiếp vào cột đèn rồi lật ngửa, hư hỏng nặng.
-
6 giờ trướcCông an Kiên Giang và TP Cần Thơ vừa truy bắt được đối tượng cầm dao chém nhiều người, trong đó làm 1 nạn nhân tử vong.
-
6 giờ trướcTheo cơ quan công an, trong chuyên án 986H, Nghiêm Thị Hường với vai trò là kẻ cầm đầu, móc nối với nhiều đối tượng, tạo “chân rết” để bán ma túy ở địa bàn Hà Nội.
-
7 giờ trướcKỳ thi vào lớp 10 tại Hà Nội năm nay tiếp tục "tăng nhiệt" khi số thí sinh tăng, tỷ lệ chọi cao. Đồng hành cùng con trong kỳ thi này, nhiều phụ huynh thừa nhận, họ áp lực hơn cả thí sinh.
-
8 giờ trướcGia đình người con gái mắc võng ở cổng nhà ông ngoại để hóng gió, không may cổng bị đổ sập, đè cháu trai 7 tuổi tử vong.
-
8 giờ trướcDự báo thời tiết 2/5/2024, các tỉnh Bắc Bộ và Bắc Trung Bộ có mưa rào và giông rải rác, cục bộ có mưa to vào chiều tối. Khu vực Nam Bộ tiếp tục nắng nóng gay gắt, có nơi trên 39 độ.
-
12 giờ trướcThủ tướng yêu cầu khẩn trương làm rõ nguyên nhân, điều tra, làm rõ trách nhiệm, xử lý nghiêm vi phạm vụ nổ lò hơi tại một công ty ở tỉnh Đồng Nai khiến 6 người chết và nhiều người bị thương.
-
22 giờ trướcCông ty phát hiện có trục trặc về mặt kỹ thuật và đã cho kiểm tra, sửa chữa. Đến sáng 1/5, cán bộ kỹ thuật vào vận hành thì lò hơi phát nổ làm 6 người tử vong, 5 người bị thương.
-
22 giờ trướcCông an tỉnh Đồng Nai xác định nguyên nhân ban đầu vụ nổ lò hơi làm 6 người tử vong, 5 người bị thương, là do lỗi kỹ thuật.
-
22 giờ trướcĐến trưa 1/5, nhiều công nhân và người dân sống gần hiện trường vẫn chưa hết bàng hoàng vì vụ nổ lò hơi khiến 6 người chết, 5 người bị thương.
-
22 giờ trướcNắng nóng khắc nghiệt xảy ra hầu khắp cả nước trong tháng qua, nhiều nơi phá vỡ kỷ lục nhiệt độ ngày cả chục năm trước. Dự báo tháng 5, tình trạng nắng nóng gay gắt tiếp diễn nhiều hơn.
-
1 ngày trướcTheo lịch nghỉ lễ Quốc khánh 2/9 năm 2024, cán bộ, công chức, viên chức, người lao động được nghỉ 4 ngày liên tiếp từ thứ Bảy (31/8) đến hết thứ Ba (3/9).
-
1 ngày trướcNgày 30-4, toàn quốc xảy ra 61 vụ tai nạn giao thông, làm chết 27 người, bị thương 45 người, tất cả đều là tai nạn giao thông đường bộ, theo báo cáo của Văn phòng Bộ Công an.
-
1 ngày trướcPhạm Thị Ngọc Bích bất ngờ xông vào trụ sở Công an Phường 10, Quận 8 (TP.HCM) la hét, rồi dùng dao tấn công người trong trụ sở khiến chiến sĩ công an bị thương.
-
1 ngày trướcNgày 1/5, lãnh đạo phường Hàng Đào, quận Hoàn Kiếm cho biết: Công an quận Hoàn Kiếm sau khi xác minh, làm rõ đã có thông tin chính thức về video "tố" người phụ nữ bán hàng rong bán cho 2 du khách nước ngoài 3 quả dứa với giá 500.000 đồng.
Tin tức mới nhất
-
45 phút trước
-
1 giờ trước
Hay nhất 2sao
-
15 ngày trước