Lạc nắng

Mưa sắp tạnh, trời cũng dần sáng hơn. Tách cafe trên tay đã nguội lạnh tự lúc nào. Nếu có thể, tôi mong mình được hòa vào làn nắng mới dịu nhẹ ban chiều đẻ trở về tuổi thơ...

Không biết tự bao giờ, tôi trở nên thích những cơn mưa hơn vạt nắng giòn tan đọng trên phố. Nay cũng mưa. Mưa rả rích, mưa hoài không nguôi. Mưa giăng khắp thành phố một màu trầm buồn vô định, mang lại cảm giác lành lạnh lạ lùng cuối mùa mưa... mưa khiến tôi trở nên lạc nắng!

Chạy nhanh vào quán cafe gần đó, tôi chọn cho mình một góc nhỏ khuất cùng cuối quán. Tiếng mưa ngoài kia cứ lách ta lách tách tạt hẳn lên ô cửa kính trong suốt. Ngoài trời từng hạt mưa rơi vội vã, giăng phủ lên khắp mái nhà, lăn dài trên gò má người công nhân đạp xe đi làm về... Tôi chống cằm, vừa nhâm nhi tách cafe, vừa lặng ngắm bầu trời như đẫm lệ...

Hương ngọt ngào đăng đắng của cafe hòa quyện cùng hương ngai ngái của đất trời ngấm mưa thật khó tả. Không hiểu sao tôi thích mưa đến thế. Nhớ lại hồi trước kia, khi nô đùa với chúng bạn dưới ánh nắng vàng óng, lúc ấy mưa là thứ mà tôi ghét nhất. Những hôm nào mưa tôi sẽ không được vui chơi với lũ trẻ con trong xóm, có khi tôi đã khóc ré lên cầm quả banh ra bãi đất trống, nơi chúng tôi gọi là "vùng đất trẻ thơ" chờ bạn bè tới đá banh cùng. Song những lần nhứ thế, tôi luôn ra về với bộ quần áo lấm đầy bùn đất và nước mưa, thi thoảng cảm lạnh ốm đến mấy ngày trời lận. Giờ ngẫm lại, tôi thấy mình thật trẻ con quá!

 Lạc nắng

Nhưng đắm chìm vào cảm xúc ngây ngô thời thơ ấu, tôi như được trở về chính mình của ngày xưa không lo toan, không suy nghĩ như bây giờ. Lên Đại học ắt phải xa nhà, còn kéo theo bao điều khó khăn nữa. Có những đêm giông tố nằm co ro cùng mấy đứa bạn chung nhà trọ, tôi ngăn mình bật khóc. Chợt từng lúc tự hỏi bản thân đã bao lâu rồi mình chưa được về nhà... Chưa bao giờ cảm giác nhớ nhà lại trào lên dữ dội trong tôi đến vậy. Rồi những khi gục ngã trên đường đời, cảm giác ấy lại càng mãnh liệt gấp trăm lần... nhớ mẹ, nhớ ba, nhớ đứa em trai còn nhỏ xíu... mọi thứ quanh tôi dường như dần tan biến. Đôi khi thực sự muốn bỏ lại tất cả mọi thứ để được trở về bên gia đình, bên mâm cơm đạm bạc nhưng chan chứa tình yêu thương của mẹ... sao thật khó khăn quá...

Song sống quen dần với những ngày mưa, tôi bỗng quên mất thế nào gọi là nắng. Chính cuộc sống xô bồ này đã khiến tôi thật trầm tư và cảm thấy lạc lõng.. Tôi nghĩ về mình, nghĩ về đời, nghĩ về thực tại và mai sau. Chuyện học, chuyện tình cảm lồng ghép rối rắm lại với nhau... Tôi lạc bước trong những cơn mưa chiều, mặc mưa vỗ về, che chở cho tôi. Những giọt nước mắt vì buồn thương và đau khổ không thể thốt ra của một thằng con trai... đành gửi gắm sâu trong những giọt mưa.

Mưa sắp tạnh, trời cũng dần sáng hơn. Tách cafe trên tay đã nguội lạnh tự lúc nào. Nếu có thể, tôi mong mình được hòa vào làn nắng mới dịu nhẹ ban chiều đẻ trở về tuổi thơ, trở về khoảng kí ức xa xôi để tôi được giữ mãi trong tiềm thức và không bao giờ quên. Mưa cuốn tôi, tôi trôi theo mưa... Lạc nắng!

Theo Blog radio


Tin tức mới nhất