Ngày trôi về phía cũ
Có thể hai năm tiếp theo của em sẽ bắt đầu học cách để quên đi... Nhưng ngày hôm nay của em chắc chắn sẽ lại là một “Ngày trôi về phía cũ”.
Hôm nào, em nghe đài báo gió mùa về, trước khi đến chỗ làm thêm em vơ chiếc áo khoác, khoác vội lên người, rồi xỏ vào đôi giày thể thao màu bạc, anh đã đứng dưới cổng chờ em…
- Lạnh vậy sao anh không quàng khăn vào cổ?
- Con trai ai lại quàng khăn làm gì, anh của em khoẻ mạnh, cường tráng như thế này này.
Vừa nói anh vừa tạo dáng lực sĩ, trông thật đáng yêu, em chỉ muốn cười thật to, nhưng lại làm vẻ mặt nghiêm nghị.
- Không được, anh ở đây chờ em lên lấy khăn.
Chúng ta đôi co một lúc, nhưng đến cuối cùng anh cũng phải ngoan ngoãn nghe lời mà quàng chiếc khăn màu hồng của em vào cổ. Em bật cười thành tiếng, rồi chợt giật mình, không còn thấy bóng dáng của anh, trước mắt em chỉ là những con đường quen thuộc, phố phường quá đỗi ồn ào, em lại lặng lẽ lao mình vào khoảng không ấy, vội vã chạy ra đón xe bus đến chỗ làm thêm.
Em chọn một chỗ gần cửa sổ như mọi khi, tầm này xe bus không đông, bác tài bật nghe radio, em nghe người ta hát
“Đã có lúc anh mong tim mình bé lại
Để nỗi nhớ em không thể nào thêm nữa
Đã có lúc anh mong ngừng thời gian trôi
Để những dấu yêu sẽ không phai mờ..”
Phải rồi, tại sao tim em bé như vậy rồi, vẫn không thể nào ngừng nhớ về anh..?
- Lạnh vậy sao anh không quàng khăn vào cổ?
- Con trai ai lại quàng khăn làm gì, anh của em khoẻ mạnh, cường tráng như thế này này.
Vừa nói anh vừa tạo dáng lực sĩ, trông thật đáng yêu, em chỉ muốn cười thật to, nhưng lại làm vẻ mặt nghiêm nghị.
- Không được, anh ở đây chờ em lên lấy khăn.
Chúng ta đôi co một lúc, nhưng đến cuối cùng anh cũng phải ngoan ngoãn nghe lời mà quàng chiếc khăn màu hồng của em vào cổ. Em bật cười thành tiếng, rồi chợt giật mình, không còn thấy bóng dáng của anh, trước mắt em chỉ là những con đường quen thuộc, phố phường quá đỗi ồn ào, em lại lặng lẽ lao mình vào khoảng không ấy, vội vã chạy ra đón xe bus đến chỗ làm thêm.
Em chọn một chỗ gần cửa sổ như mọi khi, tầm này xe bus không đông, bác tài bật nghe radio, em nghe người ta hát
“Đã có lúc anh mong tim mình bé lại
Để nỗi nhớ em không thể nào thêm nữa
Đã có lúc anh mong ngừng thời gian trôi
Để những dấu yêu sẽ không phai mờ..”
Phải rồi, tại sao tim em bé như vậy rồi, vẫn không thể nào ngừng nhớ về anh..?
Em nhìn ra khoảng không gian ngoài kia, những quán quen ven đường, có cả quán ngô nướng dưới gốc cây hoa sữa đã hết nở rộ, vì mùa đông lạnh lẽo đã đến từ lâu. Mùa đông năm ấy, ấm áp lạ thường, dường như ở bên cạnh anh, xuân, hạ , thu đông đều như nhau cả.
Em mỉm cười, đưa ngón tay lên lau hai dòng nước mắt, chỉnh lại chiếc áo khoác, và chiếc khăn quàng cổ. Xuống xe bus…
Khi ánh hoàng hôn trải dài nơi con đường cũ cũng là lúc ánh đèn đường bật sáng cả thành phổ nhỏ nơi chúng ta đã từng nắm tay nhau rồi lại lướt qua nhau như những người xa lạ. Anh à, nơi anh đang sống ấy có thể ngắm nhìn hoàng hôn thơ mộng như nơi này không? Nơi đó liệu có ai thích tranh luận với anh như em không? Có phải đã quá lâu rồi không, anh nhỉ? Quá lâu cho những nhung nhớ, hơn giận được phép xuất hiện giữa chúng ta. Vậy mà, riêng em vẫn cứ cố chấp cho rằng nó chỉ vừa mới ngày hôm qua, hôm kia thôi. Nếu tất cả chỉ là những cuộc cãi vã như mọi lần thì có lẽ em đã ổn hơn, nhưng anh đã lại trọn cách ra đi…
Em biết ngay ngày đầu chúng ta gặp nhau, trong lòng anh đã có một người khác, anh từng nói “Anh sẽ không bao giờ quên cô ấy” , anh chưa bao giờ kể về chị ấy cho em nghe, em cũng chưa từng hỏi. Anh luôn nói “Đó là quá khứ, anh muốn giữ cho riêng mình, em đừng bận tâm, hiện tại anh yêu em, và muốn ở bên cạnh em”. Vì yêu anh nên em tin, rồi một ngày không xa, chúng ta sẽ thuộc về nhau một cách trọn vẹn. Nhưng ngày em chờ vẫn chưa đến thì anh đã vội vã ra đi, không một lời giải thích. Anh cũng không nói em chờ anh, anh cứ đi khi tình yêu của em vẫn còn sâu đậm đến thế này. Nhưng dẫu anh không nói thì em vẫn cứ đang chờ, em luôn tin nhất định một ngày anh sẽ quay về.
Và anh đã về thật… bạn bè anh nói anh đã có gia đình. Em không tin, em lao như bay đến nhà anh, đứng dưới đường nhìn lên một lúc lâu. Đã 2 năm rồi, liệu đã có bao nhiêu thứ thay đổi? Em có nên bấm chuông và khóc lóc trách móc anh hay không? Căn nhà này im ắng lạ thường, em đã bao lần đến đây, nuôi giúp anh “Mi Mi” , cùng anh đưa Mi Mi đi dạo, đã từng tự tay cắt tỉa những chậu phong lan trên sân thượng nhà anh, đã từng vào bếp nấu cho anh những món mà em học được, dù lần nào nấu cũng rất dở nhưng anh vẫn ăn hết và khen ngon…và cứ như thế em khóc đến cạn nước mắt. Chờ anh đến mòn mỏi, thế mà người ta lại nói anh đã lập gia đình.
Không gian trước mắt như một màn sương phủ, trong màn sương ấy em nhìn thấy anh đang nắm tay chị ấy, hai người chông thật hạnh phúc, anh cười cái nụ cười còn mê hoặc hơn cả những năm tháng ấy, nụ cười tràn trề hạnh phúc mà em chưa từng nhìn thấy. Chị ấy là người mà anh vẫn luôn giữ những bức ảnh trong cuốn album. Em nên làm gì đây? Chạy lại hét ầm lên, làm loạn với anh, hay đến kéo tay anh, xin anh quay về bên em?
Chẳng còn ý nghĩa gì nữa phải không anh? Tất cả chỉ như một giấc mơ mà em nên quên đi từ hai năm trước mới phải, rõ ràng đã thấu hiểu được trái tim anh vậy mà vẫn luôn cố chấp giữ lấy chút hi vọng mỏng manh. Em không chọn cách nào cả, em chọn cho mình cách quay đầu bước đi. Nhưng anh đã hạnh phúc như vậy, em còn điều gì để mà níu kéo? Lại một lần nữa, vì yêu anh, em sẽ lại chọn lựa...
Có thể hai năm tiếp theo của em sẽ bắt đầu học cách để quên đi, không cần anh phải nói thêm quá nhiều điều, và giải thích cũng không phải là tính cách của anh. Nhưng ngày hôm nay của em chắc chắn sẽ lại là một “Ngày trôi về phía cũ”.
theo Blog Radio
-
41 phút trướcDù ngoài 70 tuổi và đã về hưu, cô Trình vẫn thường xuyên tự quay các video chia sẻ cách làm bài nghị luận xã hội và phân tích tác phẩm văn học trên Tiktok. Tuy nhiên, những video của cô nhận về hàng loạt bình luận khiếm nhã.
-
1 giờ trướcCâu chuyện tình yêu đầy thú vị này đang gây xôn xao làng bóng đá thế giới.
-
3 giờ trướcVideo mới nhất được đăng tải trên kênh TikTok của cô giáo Ngô Thúy Trình (giáo viên dạy Ngữ Văn) đã nhận về nhiều lời lẽ tiêu cực.
-
4 giờ trướcMột người đàn ông khoảng 50 tuổi ở Trùng Khánh (Trung Quốc) qua đời hôm 15/5 do áp dụng phương pháp tập luyện “treo cổ”.
-
5 giờ trướcNhững set đồ khi đi biển của Chu Thanh Huyền đều nhận được nhiều chú ý của công chúng.
-
13 giờ trướcCô nàng hot girl này đã quá nổi tiếng với những màn cosplay đậm chất quyến rũ.
-
18 giờ trướcHai vị khách đặc biệt ăn uống, chúc rượu hơn một tiếng rồi rời đi.
-
18 giờ trướcCLB Công an Hà Nội và huấn luyện viên Alexandre Polking chốt thời điểm ký hợp đồng.
-
19 giờ trướcHoàng gia Anh có quy định rất chặt chẽ để các thành viên gần như không được nhận quà tặng gì. Dù đã rời Hoàng gia nhưng ít nhất, Harry vẫn là một Hoàng tử, vậy thực ra anh có được phép nhận quà tặng không?
-
19 giờ trướcChú rể bí mật chuẩn bị tấm áo choàng độc đáo với 1 triệu Peso (hơn 440 triệu đồng) khoác lên vai vợ trong tiếng chúc phúc, hò reo của khách mời.
-
20 giờ trướcMC Đức Bảo nghi ngờ khả năng mình bị tấn công đến từ việc đăng nhập, sử dụng mạng Wi-Fi tại những nơi công cộng khi anh thường xuyên đi công tác.
-
21 giờ trướcThơ Nguyễn đáp trả không ngần ngại về những thắc mắc của dân tình.
-
21 giờ trướcHuấn luyện viên Kim Sang-sik chọn trợ lý ngôn ngữ mới hoàn toàn, không phải những người từng làm việc cho ông Park Hang Seo như đồn đoán.
-
22 giờ trướcLiên đoàn bóng đá Việt Nam (VFF) vừa ký hợp đồng với huấn luyện viên thể lực cho đội tuyển quốc gia.
-
22 giờ trướcHLV Mano Polking đã đến Việt Nam vào ngày 15/5 giữa tin đồn gia nhập CLB Công an Hà Nội. Ông thậm chí xuất hiện tại sân Ninh Bình theo dõi trận đấu tại giải hạng Nhất Quốc gia 2023/24 giữa đội chủ nhà và Đồng Tháp.
-
22 giờ trướcSau khi kể câu chuyện lãng mạn, vị bác sĩ lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc gương và nói nhỏ với Han Shilan: "Tôi cũng có một chiếc gương nhỏ tặng cho em".
Tin tức mới nhất
-
51 phút trước
-
56 phút trước