Tháng ba, tôi còn nợ em một cuộc tình

Tháng ba. Tôi còn nợ em một cuộc tình. Nhưng tôi nghĩ, em chẳng cần người tình ấy đâu. Hãy cứ để tình yêu ấy là một tình yêu mà em vẽ lên, hãy cứ để người tình ấy là một người mà em mong đợi.

Viết cho em, cho tháng ba của em và của tôi…

Người ta bảo:

“Bao giờ cho đến tháng ba,
Hoa gạo rụng xuống bà già cất chăn”.

Ý là tháng ba, mùa đông mới rời đi thật. Tôi yêu tháng ba. Tháng ba trong tôi từ trước đến nay luôn là một trong những khoảng thời gian đẹp nhất trong năm. Nó khác với vẻ đẹp có chút buồn của những ngày thu nắng ấm, khiến tôi say. Tháng ba, cũng là nắng, nhưng là sinh sôi, rực rỡ.

Tôi nhớ tháng ba của những ngày cũ, nhớ đến nao lòng sắc xanh mạ non đang thì con gái. Ngày tôi còn học cấp 2, cấp 3, cứ mỗi độ tháng ba là trong lòng lại như có những rung động se sẽ, đôi khi làm cho lòng chùng xuống.

Đó là tiếng ếch kêu uôm uôm ngoài ruộng mỗi đêm tháng ba, đôi khi là cơn gió nhẹ chùng chình, cố tình lướt qua đùa nghịch với cậu chàng mới lớn. Trong hương của gió, có chút thanh thanh và ngây ngây của đồng nội chớm hè.

Đó là những ngày đầu hạ tràn ngập sắc xanh non tơ và sống động. Đội lên đầu chiếc nón lá, tôi cắp cần câu đi dọc bờ mương. Tôi thường tìm những chỗ có nhiều bèo tấm để câu vì theo kinh nghiệm của tôi thì chỗ ấy thường có nhiều cá. Nhưng trong đám bèo tấm, đôi khi sẽ có một chú cua hay chú ếch cắn mồi của tôi. Cảm giác câu được một chú cá thế nào bây giờ tôi không còn nhớ rõ. Chỉ chắc một điều, ngày đi câu sẽ là một ngày nhiều gió, nhiều nắng, nhiều tháng ba…

tháng ba

Đó còn là những cảm xúc của cái tuổi đang lớn, mong có một người để yêu, để thương, để tháng ba trọn vẹn. Mà đến giờ, những tháng ba ấy vẫn còn nguyên dang dở.

Và đó là cảm giác sáng sớm đạp xe đi học, tháng ba ùa vào mình… Khi ấy mặt trời đã lấp ló nhưng chưa lên cao. Hơi sương vẫn còn phảng phất trong gió. Và mùi đô thị. Và hương cỏ cây. Đạp xe trên con đường xanh rì hai bên là đồng cỏ, tôi chỉ muốn được tan ra, được dang hai tay mà ôm trọn lấy khoảnh khắc ấy.

Để rồi nhớ….

Cảm giác ấy, có lẽ, chỉ ai trải qua mới hiểu…

Tháng ba còn nhiều lắm những thú vui.

Tôi thích hoa dâm bụt tháng ba. Chợ quê tôi có hàng dâm bụt lớn lắm. Hàng cây chắc cũng phải dăm ba chục mét. Chợ họp ban sáng, còn đến chiều, mấy đứa trẻ con hay ra đó tha thẩn chơi. Tôi thường chọn nhặt những bông dâm bụt còn tươi đang nương trên cành, tách lấy phần nhụy hoa. Phần đài hoa, tôi lấy xuyên sợi dây qua, làm đèn hoa dâm bụt. Phần nhụy hoa ấy, chúng tôi thường móc vào nhau, rồi kéo, như chơi cỏ gà. Vậy mà cũng hết buổi chiều…

Chẳng hiểu sao, mỗi khi nhắc đến tháng ba, đến khoảng thời gian cuối xuân đầu hạ, trong đầu tôi lại như vang lên một giai điệu nào nó. Nó vi vu như tiếng sáo, mát như gió đầu hạ, và thơm như hương lúa ban mai. Đó là một khúc nhạc trong trẻo mà chẳng một nhạc cụ nào có thể tấu lên.

Đó, đôi khi, chỉ là cảm giác, vậy thôi…

Tháng ba. Tôi còn nợ em một cuộc tình. Nhưng tôi nghĩ, em chẳng cần người tình ấy đâu. Hãy cứ để tình yêu ấy là một tình yêu mà em vẽ lên, hãy cứ để người tình ấy là một người mà em mong đợi. Có vậy, em mới khắc khoải khi tháng ba về…

À ơi em ngủ cho say

Tôi đi gom gió cho đầy tháng ba.

Theo Blog radio

Tin tức mới nhất