Hai lần khoảng cách

Đơn phương yêu một người ở xa tạo nên hai lần khoảng cách, vì thế sẽ càng chông chênh hơn khi một mình đuổi theo và giữ chặt tình yêu đó. Có lúc, tớ đã muốn buông tay, bởi cậu cũng như sao Bắc Đẩu kia, không thuộc về riêng ai...

Dù cho vạn vật có đổi thay, Bắc Đẩu vẫn mãi chỉ về phương Bắc nhưng nó không thuộc về một ai, cũng như giữa những biến đổi vô thường của cuộc sống, đối với tớ, cậu vẫn là Bắc Đẩu, nhưng chưa một lần tớ đủ can đảm để nói rằng: “Hãy là Bắc Đẩu của riêng tớ thôi nhé!”.

Giữa những mối bận tâm của cuộc sống đời thường, tớ từng chọn bầu trời đêm làm bạn. Trốn lên sân thượng mỗi lúc chập choạng tối, cứ ngồi như thế chờ trời tối hẳn để ngắm sao mặc gió đêm thổi qua làm xào xạc lá trên những dây leo của những bụi sắn dây ông nội trồng.

Tớ thích cảm giác được ngồi bệt xuống nền sân thượng, ngửa mặt lên nhìn bầu trời đêm để đếm sao, rồi tưởng tượng ra cả chú thỏ, cún con, cả heo, cả cá, rồi cả những bông hoa, những hình tam giác, hình chữ nhật... Tớ từng ngây ngô gọi các vệ tinh di chuyển mà người ta dùng để thu tín hiệu truyền hình, hay thông tin thời tiết là Sao Đi. Bao nhiêu lần ngước mặt lên nhìn bầu trời đêm là bấy nhiêu lần tớ tìm ông Thần Nông với đàn vịt, tớ tìm sông Ngân Hà. Chỉ có duy nhất chòm sao Bắc Đẩu là tớ chẳng cần phải mất công kiếm tìm. Bởi vì Bắc Đẩu vẫn chỉ về duy nhất phương Bắc, và như thế, chỉ cần hướng tầm mắt về phía Bắc, tớ sẽ luôn thấy nó ở đó, như một biểu tượng vĩnh hằng của vũ trụ xa xôi kia.

 Hãy làm Bắc Đẩu của riêng tớ thôi nhé

Có đôi khi, tớ tìm kiếm cho mình một ngôi Sao Băng để xin một điều ước rằng tớ sẽ tìm được sao Bắc Đẩu của riêng tớ mà thôi. Và có lẽ, đó chính là cậu – chàng trai của mùa hạ - người có thể mang đến bên đời tớ mưa gió, hay thậm chí là những bão giông. Nhưng sau cùng, cũng chỉ có cậu mới có đủ sức mạnh để làm sáng lại bầu trời sau mưa và chữa lành những vết thương sau cơn giông tố.

Có những khi, tớ tưởng như đánh mất cậu cũng giống như bầu trời lúc giông bão, người ta chẳng thể nhìn thấy được sao Bắc Đẩu để tìm ra cho mình một hướng đi đúng vậy. Đơn phương yêu một người ở xa tạo nên hai lần khoảng cách, có lẽ vì thế, tớ càng chông chênh hơn khi một mình tớ đuổi theo và giữ chặt tình yêu đó. Có lúc, tớ đã muốn buông tay, bởi cậu cũng như sao Bắc Đẩu kia, không thuộc về riêng ai và cũng bởi cậu ở quá xa tớ, không chỉ khoảng cách địa lý giữa hai đất nước mà quan trọng hơn còn là khoảng cách của những yêu thương.

Không biết từ khi nào cậu ngày càng giống chòm sao Bắc Đẩu trong bầu trời riêng của tớ! Cậu sẵn sàng ngồi hàng giờ để nghe tớ than phiền. Lời nói của cậu mang theo sức mạnh đủ để cho tớ có dũng cảm và rồi lại đặt niềm tin vào những điều xung quanh và cả một tình yêu đơn phương nữa. Nhưng chỉ với cậu, tớ mới được sống với thứ cảm xúc thật của mình, đến nỗi mà chỉ cần đọc những dòng tin nhắn của tớ, cậu cũng cảm nhận và biết được tớ đang giận cậu dù tớ không nói ra.

Mọi người vẫn thường khuyên con gái đừng nên chủ động, hay nếu có yêu thương thì phải để đó vì sợ nói ra sẽ không còn giữ được những yêu thương đó nữa. Nhưng nếu không thử thì làm sao biết có làm được hay không, và nếu không giữ thì làm sao biết được sẽ không thể giữ được chứ?

Tớ sẽ đợi đến khi cậu hiểu và có đủ niềm tin để nói với tớ rằng: “Hãy để tớ là sao Bắc Đẩu của riêng cậu thôi nhé!”.

Theo Blogradio


Tin tức mới nhất